Hãn Phu

Chương 50



Lục Hãn Kiêu theo Chu Kiều lên lầu.

Có thể thấy được anh thật sự giống như trút được gánh nặng, sắc mặt tuy mệt mỏi nhưng không thể che hết tâm trạng vui sướng.

"Em có đói bụng không? Vừa rồi ăn một bát cơm rang trứng có thiếu không?"

"Có ăn trái cây hay không, anh đi mua cho em được không?"

"Em đồng ý dẫn anh lên nhất định là vì nhìn trúng tiềm lực hạt giống của anh đúng không? Đầu năm nay hạt giống có thể nảy mầm thành chồng cũng không nhiều."

Chu Kiều cười cười, chỉ trả lời ngắn gọn một hai chữ.

Nhưng Lục Hãn Kiêu đã thấy rất thỏa mãn.

Chu Kiều cầm chìa khóa mở cửa, nghiêng người, "Vào đi."

Mới bước vào, cửa còn chưa đóng chặt, Lục Hãn Kiêu đã từ phía sau ôm lấy người, một đường ôm tiến lên phía trước, theo đường đi, hết nụ hôn này đến nụ hôn kia không chờ được mà rơi trên cổ cùng gò má Chu Kiều.

Tim Lục Hãn Kiêu đập cực nhanh, đẩy cô lên vách tường, Chu Kiều cũng không chống cự, mặc cho anh đổi thành tư thế mặt đối mặt, chịu đựng môi lưỡi của anh.

Lục Hãn Kiêu dùng nhiệt tình lớn hơn hẳn mọi ngày, giống như nịnh nọt khiến cô nhanh có cảm giác muốn ho,an ái. Chu Kiều khép hờ đôi mắt, đến khi tay anh theo vạt áo trượt vào, từ eo thon châm mồi lửa thẳng tắp tiến lên, Chu Kiều cuối cùng không nhịn được mà hừ ra tiếng.

Lục Hãn Kiêu càng thêm rục rịch.

Anh đè lên Chu Kiều, ở bên tai cô ồ ồ hỏi: "Đêm nay anh không đi được không?" Không đợi cô trả lời, anh đã tự quyết định, "Anh không đi."

Chu Kiều mặc dù chưa chống cự nhưng cũng không tính là nhiệt tình chủ động. Lục Hãn Kiêu nóng lòng chứng thực, kéo tay cô đặt lên thắt lưng mình, "Kiều Kiều em sờ xem, có phải anh toát mồ hôi hay không?"

Đầu ngón tay Chu Kiều lạnh lại mềm, sờ lên thắt lưng anh, "Để em mở điều hòa."

Lục Hãn Kiêu ôm ngang cô lên, đi về phía phòng ngủ, "Được, nếu không một lúc nữa làm sẽ nóng."

Chu Kiều bị anh ném lên giường, Lục Hãn Kiêu lập tức bao phủ lên. Trên người anh có mùi thuốc lá chưa tan, mũi Chu Kiều chạm vào bả vai anh, cảm giác được chân mình bị tách ra rồi lại khép lại.

Lục Hãn Kiêu chợt ngẩng đầu, "Không được, phải đi tắm, người anh bẩn quá."

Chu Kiều cong cong miệng với anh, "Đi đi."

Một mình không đủ, Lục Hãn Kiêu lại đem người bế lên, "Em cũng không thơm, đi cùng nhau."

Về sau mọi việc là thuận lý thành chương, tiếng nước từ vòi hoa sen chảy tí tách che lại tiếng đ,ộng tình rê,n rỉ trong phòng tắm. Hôm nay Lục Hãn Kiêu giống như chống đối vậy, chỉ cần tiếng Chu Kiều nhỏ xuống, anh sẽ dùng sức lực cùng biện pháp càng mạnh mẽ khiến cho cô muốn ngừng mà không được.

Không biết chết đi sống lại lần thứ mấy, Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng ngừng tấn công. Anh nằm ở ngực Chu Kiều, tay vẫn ôm lấy thắt lưng cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chúng ta như thế này tính là làm hòa chưa?" Lục Hãn Kiêu hỏi.

"Hả?" Chu Kiều cúi đầu, ánh mắt rũ xuống nhìn đầu anh.

"Anh mặc kệ, chúng ta chính là tốt đẹp rồi."

Chu Kiều nhếch mép, cầm một nhúm tóc của anh, để trên ngón tay tinh tế xoa xoa.

"Lục ca."

"Ừ?"

"Em muốn nói với anh một việc." Chu Kiều bình tĩnh nói: "Nghỉ hè hàng năm nhà trường có hạng mục cho sinh viên thực tập, chủ yếu là đi xí nghiệp tham dự công việc cụ thể, năm nay cũng như vậy, trọng điểm là công việc lần này liên quan đến chuyên ngành của em."

Cô chưa nói một chữ, cả người Lục Hãn Kiêu cũng căng thẳng một phần.

"Năm nay diễn ra ở Mỹ, vào tháng bảy và tháng tám, em đăng ký rồi."

Mà câu cuối cùng này nói ra, Lục Hãn Kiêu cảm giác mình bị Chu Kiều không chút lưu tình ném thẳng vào một hầm băng, nước đá ùng ục ùng ục tràn vào đầu.

Chu Kiều không phải thương lượng, mà là thông báo.

Lục Hãn Kiêu ý thức được điểm này, ban đầu là cảm giác phẫn nộ ào ào mà đến, nhưng rất nhanh, anh khuyên bản thân nhất định phải tỉnh táo, không nên cãi cọ nữa, vì vậy giống như nuốt máu xuống cổ họng, cứng rắn làm cho mình ngậm miệng.

"Á!" Chu Kiều đau đớn kêu một tiếng.

Lục Hãn Kiêu mượn tư thế thuận lợi, không chút lưu tình cắn lên ngực cô.

Anh đứng dậy, không nói một lời lau người, mặc áo, sau đó trần t.ruồng ra phòng tắm tìm quần.

Chu Kiều khoác khăn tắm theo ra ngoài, Lục Hãn Kiêu đưa lưng về phía cô.

"Ừ, em muốn đi thì đi, anh không có ý kiến."

Thanh âm anh không nhanh không chậm, đè nặng một cỗ tức giận.

Lục Hãn Kiêu kéo quần qua mông, xoay người, vừa cài dây lưng vừa nhìn cô, "Dù sao em cũng đã quyết định rồi, không phải sao? Công ty còn có chút việc, anh đi trước đây."

Lúc lướt qua nhau, Lục Hãn Kiêu nói: "Đêm ngủ nhớ khóa chặt cửa, đi ngủ sớm một chút."

Chu Kiều: "Muộn như vậy, anh lái xe không an toàn, không thì đừng..."

Lục Hãn Kiêu: "Em vẫn nên để anh đi đi thôi, anh ở lại, người không an toàn chính là em."

Anh gọi điện thoại, đầu kia nghe máy. Lục Hãn Kiêu không kiên nhẫn nói đơn giản, "Chỗ cũ."

Chu Kiều không nhịn được, "Tối qua anh đã không ngủ, giờ còn muốn đi đâu?"

Trả lời cô chỉ là tiếng sập cửa.

Một tiếng sau, Chu Kiều nhận được một tin nhắn weixin Trần Thanh Hòa gửi tới.

Nội dung là ba tấm hình, Lục Hãn Kiêu cởi trần, mồ hôi đầy người đang đánh quyền. Cho dù chỉ một bức ảnh, nhưng cảm giác ác liệt mạnh mẽ vẫn đập vào mặt.

[Con bà nó, người đàn ông của em điên rồi.]

Chu Kiều vùi đầu trong gối, di động cầm trong lòng bàn tay phát nóng.

Cô dùng lý trí đem chuyện trước sau xâu chuỗi lại một lần. Lục Hãn Kiêu cố chấp và gia đình anh phản đối là hai mặt đối lập. Chu Kiều sợ mẹ anh làm khó dễ, cũng không bỏ được sự thật lòng của người đàn ông này. Cô trong nháy mắt bị kẹp ở giữa, không thể đưa ra quyết định dứt khoát được.

Loại tâm trạng mâu thuẫn này khiến Chu Kiều cảm giác mình sắp bị kéo thành hai mảnh.

Lại sau đó, cô bỗng nghĩ ra cơ hội nghỉ hè sắp tới. Có thể, chỉ cần cô tạm thời bứt ra, toàn bộ cục diện sẽ thay đổi bình thường trở lại. Có thể, cho mọi người thêm một chút thời gian, mẹ Lục cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, ít nhất sẽ không kịch liệt như vậy nữa.

Có thể, thời gian thật sự là vạn năng.

Chu Kiều ý thức được điều này, giống như là ôm được khối gỗ cứu mạng.

Cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, cầm di động gửi cho Lục Hãn Kiêu một tin nhắn vừa dài vừa chân thành. Đem suy nghĩ của cô biểu đạt, hơn nữa dùng từ cũng cân nhắc thật cẩn thận.

Như gửi một bài tiểu luận đi, cô nhìn chằm chằm khung nói chuyện, nín thở mong chờ.

Chu Kiều thấy trạng thái của đối phương nhiều lần đều là "Đang nhập tin nhắn", nhưng mấy giây sau lại trì trệ. Nhiều lần như vậy, Chu Kiều nhìn chằm chằm rồi nhìn chằm chằm, liền ngủ quên.

Ngày hôm sâu tỉnh lại, trên màn hình chỉ có một tin ngắn gọn.

Lục Hãn Kiêu: [Em đánh nhiều chữ như vậy, ông đây chỉ hiểu một ý, em không muốn cùng anh cùng nhau đối mặt.]

Chu Kiều nhìn đi nhìn lại tin nhắn này ba lần, mỗi lần nhìn đều giống như bị dao găm đang đâm trên ngực nhấn sâu thêm vài phân, đâm đến mức cô huyết khí dâng trào, che miệng nôn khan một tiếng.

Ngón tay cô trên màn hình nhanh chóng ấn vào số Lục Hãn Kiêu, vừa chuẩn bị gọi liền có điện thoại gọi đến trước. Chu Kiều không ngừng lại, nhanh chóng nghe máy.

Chần chừ mấy giây, "... Bà Lục?"

- -

Một bệnh viện trong thành phố.

Phòng bệnh của cán bộ cấp cao không giống bình thường, mỗi tầng số người ít hơn bình thường một nửa, khung cảnh vô cùng thanh tĩnh.

Lúc Chu Kiều đẩy cửa bước vào, bà nội Lục đang nhắm mắt ngủ yên.

Nghe thấy tiếng động, bà nhanh chóng tỉnh lại, híp hai mắt nói: "Kiều Kiều đến à."

"Bà Lục." Chu Kiều bước nhẹ đến trước giường bệnh, ngồi xổm xuống, nhìn cánh tay vẫn đang cắm kim truyền của bà, "Bà khá hơn chút nào chưa?"

"Bà cũng chỉ là người bước nửa nữa là vào quan tài thôi, khỏe hay không cũng không có ý nghĩa gì." Bà Lục dùng cánh tay không cắm kim vẫy vẫy tay với cô, "Đến đây, lại gần một chút."

Chu Kiều nghe lời, cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo đặt trên gò má cô ung dung vuốt ve.

Bà nội Lục chao ôi một tiếng, thở dài, "Cũng là đứa nhỏ số khổ, Tiểu Ngọc không phải người mẹ tốt, không phải người mẹ tốt."

Đôi mắt Chu Kiều ê ẩm, cúi đầu.

"Nhưng cháu thực sự vô cùng hiểu chuyện, không bị ảnh hưởng cũng không bỏ cuộc, vẫn bồi dưỡng bản thân trở nên ưu tú như thế." Bà nội Lục than thở, "Hãn Kiêu nhà bà, từ nhỏ đã bướng bỉnh, lúc lớn, có bản lĩnh rồi thì tâm sự cũng không xong, lúc tức giận cũng không buồn quan tâm thân phận."

"Kiều Kiều." Tay bà Lục từ gò má cô dời đến mu bàn tay. Dùng thanh âm so với lúc trước còn thấp hơn bất đắc dĩ nói: "Tối qua, Hãn Kiêu và mẹ nó tranh cãi ầm ĩ một trận, ngay cả lời rời khỏi dòng họ cũng nói ra."

Chu Kiều ngơ ngẩn.

Bà nội Lục miễn cưỡng cười một cái, chỉ chỉ bình treo trên đầu, "Lúc còn trẻ, toàn thân vô cùng mạnh khỏe, cảm thấy làm gì cũng có thể chống đỡ nổi. Về sau có con trai, con gái, có bạn già mới phát hiện cả đời người này, điều cuối cùng mong muốn không phải chỉ là đoàn đoàn viên viên sao, những thứ không như ý kia, vài năm sau quay đầu lại nhìn một chút cũng chẳng là gì so với cái này."

Khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười của bà Lục đã bị buồn bã thay thế, "Hãn Kiêu bừa bãi, bà không quản được. Nhưng Kiều Kiều, cháu còn trẻ, còn đang đi học, tương lai dài như vậy, thứ không thiếu chính là người tốt."

Cổ họng Chu Kiều đắng ngắt, màng nhĩ ong ong rung động.

Bà Lục bất ngờ thay đổi cách nói chuyện, nhẹ giọng ấm áp khuyên nhủ, không có một chút hận thù, so với lời của bất kỳ ai càng khiến cô sợ hãi hơn.

Chu Kiều nghẹn ngào, "Vâng."

Đôi mắt đục ngầu của bà nội Lục hơi ướt, "Gia đình hòa thuận vạn sự hưng(*), không dễ dàng, quả thực không dễ dàng."

(*): gia đình hòa thuận thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Chu Kiều một câu nói cũng nói không nên lời, chờ một lúc liền vô tri vô giác rời đi.

Trên đường, trường học có người gọi điện thoại tới, là một số lạ.

"Alo, xin chào." Chu Kiều cố lấy lại tinh thần.

"Chào, bạn là Chu Kiều phải không? Tôi là bạn của Tề Quả, cô ấy để mấy tờ đơn ở chỗ tôi." Một giọng nam nói.

Chu Kiều đã trình đơn xin thực tập từ sớm, chắc là đã qua sơ tuyển, hôm qua Tề Quả nhắn tin trên weixin có nhắc tới chuyện này, bảo cô hôm nay đến để điền một chút tài liệu, việc này Chu Kiều biết rõ.

Nhưng hôm nay Lý giáo sư đưa Tề Quả tạm thời ra ngoài nên nhờ người khác.

Vị sư huynh kia đợi cô trước một tòa nhà trong trường, điền tài liệu cũng rất mất công, Chu Kiều lần đầu tiên làm, rất nhiều chỗ không hiểu, cũng may sư huynh là một mặt trời kiên nhẫn, nhờ sự trợ giúp của anh ta, Chu Kiều thuận lợi điền xong tất cả.

Cô thở dài một hơi, đếm đếm số trang, "Sư huynh, hôm nay rất cảm ơn anh."

"Không cần khách khí, em là sư muội của Tề Quả, việc cô ấy giao phó, anh không dám làm qua loa." Sư huynh đưa thêm một tập tài liệu, "Đây, dùng cái này nữa là ổn."

Một lát sau, anh ta muốn nói lại thôi, ngượng ngùng hỏi: "Cái đó, Tề Quả gần đây có phải vô cùng bận rộn hay không?"

Chu Kiều nhanh chóng hiểu được, cười nói: "Thầy giáo rất coi trọng chị ấy, thời gian đang giúp một công ty phân tích tài liệu."

Trên đường thi thoảng có vài chiếc xe lướt quá, vị sư huynh này cũng là người cơ trí, trực tiếp hỏi thăm chuyện của Tề Quả.

"Anh và cô ấy học cấp ba cùng nhau, ở trường cô ấy rất nổi tiếng."

Chu Kiều hỏi: "Là vì học giỏi sao?"

Sư huynh nói: "Không chỉ là người học giỏi nhất, cô ấy còn biết đánh nhau nữa."

Về sau, phần lớn thời gian đều là sư huynh nói chuyện, Chu Kiều yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ phối hợp cười một cái.

Con đường này nhỏ hẹp, hai bên cũng có xe cộ qua lại, hai người khó tránh khỏi đi sát nhau một chút.

Chu Kiều dưới chân không vững, bỗng lảo đảo một cái, "Ối!"

Sư huynh lễ phép vịn lấy cánh tay cô, "Cẩn thận."

Chu Kiều nói cảm ơn, mượn sức đứng thẳng, vừa ngẩng đầu lại sửng sốt.

Cách chiếc Land Rover vài mét, Lục Hãn Kiêu đang đứng, vẻ mặt âm trầm, gắt gao nhìn cánh tay hai người còn chưa buông ra.

Sư huynh không hiểu chuyện gì, nhưng mơ hồ cũng cảm thấy không thích hợp.

Lục Hãn Kiêu tiến lại gần, sắc mặt anh quả thật không tính là thân thiện. Thấy vậy, hồi tưởng lại lần anh đánh người ở phòng trọ, Chu Kiều vô ý thức mà đem sư huynh cản ở phía sau.

Động tác này làm cơn tức Lục Hãn Kiêu rất vất vả mới áp chế được lại bùng lên.

Anh liên tưởng trước sau, mệt mỏi vì hai buổi tối không ngủ không thể nghi ngờ chính là lửa cháy thêm dầu, khiến lý trí anh trong nháy mắt nứt toác.

Lục Hãn Kiêu lạnh giọng cười một tiếng, gật đầu nói: "Rất tốt, trai tài gái sắc lại còn trẻ tuổi, đi trên đường quả thật tạo thành bức tranh phong cảnh. Chỉ là," anh hất cằm với vị sư huynh kia, "Tán gái có phải trước hết nên hỏi thăm một chút xem người đàn ông của cô ấy là ai hay không?"

Nghe anh càng nói càng quá đáng, Chu Kiều đau đầu vội vàng cắt đứt, nhưng lại kiêng dè đây là trường học, sợ ầm ĩ sẽ không ra thể thống gì.

Vì vậy, cô tiến về trước một bước, hạ giọng kiên nhẫn dỗ dành, "Sư huynh chỉ là giúp em điền mấy tờ đơn, không phải như anh nghĩ. Có chuyện gì thì chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."

Vừa nghe đến điền đơn, Lục Hãn Kiêu liền nhớ đến quyết định nghỉ hè sẽ rời đi của cô, lập tức nổi trận lôi đình, không kiêng nể gì mà trút giận, "Em biết, anh cũng biết rõ, em chê anh phiền toái, chê nhà anh cái rắm nhiều chuyện, không muốn lãng phí thời gian trên người anh. À, sân trường đầy đàn em đàn anh, em tìm người nào cũng sung sướng hơn ở cùng một chỗ với Lục Hãn Kiêu anh đây đúng không?"

Chu Kiều không ngăn được anh, Lục Hãn Kiêu vén tay áo, duỗi tay túm lấy cổ áo vị sư huynh kia. Anh ta trở tay không kịp, bị siết đến độ mặt lộ vẻ đau xót. Lục Hãn Kiêu sức lực mạnh mẽ, căn bản là gỡ cũng không ra.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, Chu Kiều hoảng sợ, "Lục Hãn Kiêu, anh xong chưa?"

"Anh xong chưa?" Lục Hãn Kiêu buông lỏng tay, hai tay đặt ngang hông, buồn cười nhìn cô, "Đúng vậy, anh không xong rồi, không phải là em chê anh hay xúc động sao, hôm nay anh liền xúc động cho em xem, thế nào, muốn hất tay là đi? Chu Kiều, hôm nay anh cũng đem lời đặt xuống tại đây, em lên giường của anh thì chính là người phụ nữ của ông đây, muốn đi à- không có cửa đâu!"

Sắc mặt Chu Kiều tái nhợt, bên tai giống như có tiếng sấm nổ tung.

Cô một câu nói cũng không nói, xoay người, lưu lại một bóng lưng trầm mặc.

Phản ứng lạnh lùng này cũng làm cho lòng Lục Hãn Kiêu trống rỗng. Chưa kịp phản ứng lại, cảm giác hối hận đã xông đến, trong cơn thịnh nộ không biết mình đã nói ra những lời khốn nạn gì.

Anh không kịp nghĩ lại, trực giác khuyên bảo phải đuổi theo Chu Kiều.

"Chu Kiều!"

Nhưng cô đã ngăn một chiếc xe taxi, ngồi lên xe không một chút lưu luyến.

Xe taxi đi phía trước, Lục Hãn Kiêu theo sau, anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy mình đáng chết. Anh nhìn Chu Kiều về phòng trọ, lại nhìn cô lên thang máy.

Lục Hãn Kiêu ngồi xổm trước cửa nhà cô, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà gõ cửa.

Sau vài chục cái gõ, đến khi anh không biết phải làm gì-

"Cành cạch" một tiếng, cửa mở.

Chu Kiều vẻ mặt bình tĩnh, mở rộng khe cửa giống như trắng trợn vạch ra vết thương.

Lòng Lục Hãn Kiêu buông lỏng được một nửa, nuốt nước bọt một cái, dè dặt xin lỗi, "Thật xin lỗi."

Chu Kiều một mực nhìn anh, ánh mắt như nước. Nghe được ba chữ này, cô khẽ gật đầu.

Giây phút lòng Lục Hãn Kiêu sắp buông xuống, Chu Kiều lại nhẹ nhàng nói: "Lục ca, bỏ đi... có lẽ em không chịu đựng được nữa."