Hắc Bạch Thám Tử

Chương 1: Văn Phòng Giá Rẻ



Âm dương là hai mặt khó dung hòa thành một, như được cách chia bởi bức tường vô hình trong suốt. Con người chúng ta cũng như thế đã phân ly rồi khó mà thấy nhau, trừ khi có những giấc mơ kỳ diệu hay một nguồn năng lượng đặc biệt nào đó để âm dương chạm mặt nhau.

Giữa đêm khuya tại khu phố Tiêm Sa Chủy Hồng Kông. Tháp đồng hồ lớn nhất chỉ đúng mười hai giờ đêm tức đã qua ngày mới, làn gió se lạnh thổi vù vù thật mạnh cảm giác như tiếng ai oán khóc đang vang lên.

Bỗng nhiên có một bóng người đàn ông đứng dựa lưng dưới chân tháp đồng hồ, gương mặt có vẻ rầu rĩ, đôi mắt hướng nhìn lên chằm chằm mặt trăng đang ngon giấc.

Trên tay cầm điếu thuốc đã chăm lửa, người đàn ông hít hà từng đoạn, làn khói thuốc hòa vào sương đêm gió lạnh. Giữa không gian yên tĩnh nghe tiếng gọi của ai đó vang lên.

- Anh gì ơi... Cho tôi hỏi đường đến Wong Nai Chung Road đi hướng nào vậy?

Người đàn ông đó quay qua, thấy một người con gái mặc áo sơ mi đỏ, quần jean cạp cao đỏ, thắt lưng đỏ nói chung trên thân đều màu đỏ. Thấy có vẻ cô gái này ăn mặc rất giống thời trang ngày xưa, chỉ khác là họ phối màu, còn cô gái này đồng đều một màu.

Nhìn một lúc, người đàn ông trả lời.

- Cô phải bắt taxi đến đó mới được, chứ cô đi bộ xa vậy sao đến... Mà nhà cô ở đâu gần Wong Nai Chung Road?

Người đàn ông hỏi như vậy, mà cô gái đó không trả lời cứ cúi mặt xuống chậm rãi bước đi từng bước một, tới khi ngang qua người đàn ông, mới lên tiếng.

- Cảm ơn anh... Nhà tôi ở nghĩa trang Hồi giáo.

- Thì ra là nghĩa trang hồi giáo...

Vừa dứt câu, người đàn ông dường như chết lặng một chỗ, gương mặt biến sắc toát đầy mồ hôi lạnh, điếu thuốc cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đường. Lúc này cô gái đó khẽ nói vừa từ từ ngẩn mặt lên.

- Làm gì mà anh sợ dữ vậy? đến thăm gia đình tôi rồi về mà!

Cô gái đó nói hết câu, liền ngẩn đầu lên lộ ra gương mặt lở loét, đôi mắt đỏ ngầu dần dần lòi trong khoảnh khắc kinh hoàng này và đẩy mạnh áp sát đôi mắt lòi trước mặt người ông đó.

Thấy hiện tượng sợ hãi này, người đàn ông đó la hét lên với sự sợ hãi khó diễn tả. Tiếng la vẫn vang lên nhưng của người đàn ông khác.

- Tỉnh dậy đi sếp Vu! Sếp Vu!

Nghe tiếng gọi sếp Vu, anh ta liền bừng tỉnh dậy với hơi thở hổn hển, trán toát đầy mồ hôi.



- May quá chỉ là giấc mơ thôi...

Vu Chính Long vài giây sau mới bình tĩnh lại sau khi mơ thấy giấc mơ kinh hoàng đó, thì tiếp là muôn ngàn ánh mắt khó hiểu và lo lắng hướng nhìn về phía anh. Một người đồng nghiệp ngồi cạnh Chính Long khẽ hỏi.

- Sếp có sao chứ?

- Không có... Không có tôi ổn mà.

Đột nhiên có một tiếng nói khác xen ngang, đó là sếp Đỗ. Ông ta là thanh tra cao cấp sở cảnh sát, bề ngoài tròn vo bụng phệ, gương mặt lúc nào cũng vênh vênh ra vẻ ta đây khiến nhiều người khó chịu nhưng không dám lên tiếng.

- Đúng là... Đang làm nhiệm vụ mà nghe truyện ma, nghe không nói gì còn ngủ nữa mới hay!

Sếp Vu vừa gãi đầu ngập ngừng xin lỗi liên hồi, nhưng ông chẳng thèm phản hồi mà quay đầu lại, đột nhiên có một cuộc gọi đến qua bộ đàm trên tay. Nhấc máy lên không biết đường dây nói gì mà cứ gật đầu liên tục, đôi mắt căng thẳng nghiêm nghị.

Ngắt máy, sếp Đỗ ông quay qua băng ghế đằng sau cùng chất giọng trầm ra hiệu lệnh xuất phát. Ngay sau đó từng người một xuống xe tiến thẳng đến nơi hai bên xã đoàn giao dịch ma túy trái phép.

Họ núp lùm khắp nơi với khẩu súng trên tay để chờ hiệu lệnh tấn công, nhưng sếp Vu thấy hai chiếc vali đang từ từ trao đổi nhau, khoảnh khắc đó không thể chờ đợi anh đã bóp cò trong tiếng khoan muộn màng của sếp Đỗ.

Viên đạn bay ra, bắn xuyên qua một chiếc vali bên giao hàng thì tiếng nổ cái bùm thật lớn, nhóm xã đoàn đều nằm xả lai vừa đau đớn vừa không hiểu chuyện gì xảy ra. Thấy vậy lực lượng xông vào bắt sống ngay tại chỗ.

Sếp Vu đứng khựng ra đó, gương mặt hoang mang nhìn cảnh trước mặt đến khẩu súng trên tay, bởi vì anh thấy lầm lạ chỉ một viên đạn mà làm vali nổ thế kia. Quay qua thì anh thấy sếp Đỗ nhìn bằng ánh mắt tức giận phát ra tia lửa.

Vài giờ sau, sau khi nhiệm vụ triệt phá đường dây đã kết thúc, đáng lý tất cả mọi người phải về nhưng tổ trọng án lại tụ năm tụ bảy nghe hóng bên trong phòng của sếp Đỗ đang giáo huấn.

- Cậu làm gì ẩu tả vậy sếp Vu, tôi chưa ra hiệu lệnh bắn mà?

- Cậu biết làm như vậy nguy hiểm chết người không. Nếu hai bên băng đảng chết hết lấy ai trả giá tội ác.

Anh vẫn đứng nghiêm không nói gì, vẻ mặt cam chịu nghe lời chì chiết của sếp, nhưng mức chịu đựng vượt quá giới hạn. Liền đập bàn cái rầm thật lớn với câu đủ rồi, đến mức sếp Đỗ ông đang nói phải im bặt đi.

- Đủ rồi đó sếp, tôi biết trong việc này tôi đã phạm lỗi nghiêm trọng!

- Nhưng làm sao tôi biết bên trong có thuốc nổ hay không... Sao sếp không thông báo trước với đồng đội.

- Thôi được, tôi xin từ chức không làm nữa, ông ngồi đây với chức ỷ quyền ức hiếp người của ông đi!



Bao nhiêu nỗi ấm ức và cam chịu anh đã bùng nổ khiến sếp Đỗ ông hơi xanh mặt. Sếp Vu bước ra ngoài với lửa khí còn tức giận, gom hết dụng cụ, hồ sơ gọn thành một thùng.

Lúc này các đồng nghiệp xúm lại hỏi thăm anh sao vậy, tự nhiên từ chức. Những câu hỏi dồn dập của đồng nghiệp, sếp Vu chỉ trả lời ngắn gọn.

- Không có gì, các cô cậu ở lại giữ gìn sức khỏe, à tôi có mấy phiếu giảm giá nhà hàng nè, khi nào rảnh đến ăn cũng được nha, bái bai!

Dặn dò xong, anh ôm thùng bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của đồng nghiệp, tự dưng sếp Đỗ ông mới từ trong phòng bước ra ngoài liền nhận ngay cái ánh mắt lườm nguýt của đồng nghiệp.

Thời gian trôi nhanh đến một tháng sau, kể từ khi từ chức không làm nữa, nhưng máu của con người cảnh sát chính nghĩa luôn nằm trong tim anh nên công việc nào cũng chẳng ưng ý.

Tưởng rằng tương lai rơi vào sương mù chẳng thấy lối đi thì một hôm anh chạy xe dừng lại ở cột giao thông, vô tình thấy một tờ giấy bán văn phòng với mức giá 30 triệu đồng.

- Gì rẻ dữ vậy? Chẳng lẽ...

Anh liền nảy ra một ý trong đầu để lấp một lối đi mới cho tương lai, đó là mở văn phòng thám tử riêng. Do mặt bằng mình đã mua nên không sợ, chỉ lo cho việc nước điện và chợ đều ổn áp.

Không nghĩ gì nhiều, sếp Vu liền liên hệ với người bán để đặt cọc mua văn phòng đó. Nhưng khi đến nhận nhà nó khác hoàn toàn trong tưởng tượng. Bề ngoài tồi tàn, vách tường lở loét tùm lum, cửa sổ đều bị vỡ một góc như có nhiều trái banh văng vào vậy.

Sếp Vu không biết nói gì, chỉ đứng đó ngước nhìn trong bất động, còn gã moi giới văn phòng thấy ánh mắt đó của sếp Vu, biết sẽ từ chối đòi lại tiền cọc mua nhà, liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ anh.

- Nhìn bề ngoài vậy thôi, chứ sếp tu sửa và thiết kế lại mọi thứ là đẹp đó mà.

- Với lại, đời nào nhà bán mà lại rẻ như vậy...

Sếp Vu lại một lần nữa chấn động tinh thần quay qua nhìn gã moi giới, gương mặt hoang mang cùng tiếng nói khẽ hỏi.

- Ý anh là sao?

Gã moi giới mặt hơi lấm lét, nhưng may sao lúc đó điện thoại ai gọi tới, hắn dựa vào mà dúi vào tay anh chìa khóa văn phòng và gấp rút nói.

- Tôi có hẹn với mối khác rồi... Tôi chúc sếp mở văn phòng phát triển thật mạnh nha!

Nói xong, gã moi giới chạy thật nhanh, bỏ lại Vu Chính Long với văn phòng tồi tàn thậm tệ trước mắt anh. Giai điệu dằn mạnh từng nhịp một tạo thêm bầu không khí hồi hộp và bí hiểm.