Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 378



Trịnh Hòa đến sớm một ngày, chuyên viên trang điểm, phụ trách phục trang và biên kịch đều chưa tới. Cậu chán quá, lôi máy tính của Bạch tiên sinh ra chơi thì thấy cái icon chim cánh cụt trên màn hình, cậu ngạc nhiên lắm.

“Ông dùng cái này à?” Trịnh Hòa chỉ vào icon chim cánh cụt, hỏi. Cậu vẫn cho rằng người như Bạch tiên sinh sẽ không dùng QQ. Ngày thường ông có dùng di động mấy đâu.

Bạch tiên sinh ‘ừm’ một tiếng: “Thỉnh thoảng gửi văn kiện, dùng tốt lắm.”

Trịnh Hòa chưa từng cảm thấy kích thích như giờ, cậu vào QQ, thấy mật mã và tài khoản của Bạch tiên sinh được gõ sẵn đó liền đăng nhập vào, trộm đổi tên QQ của ông, sau đó cầm di động nói: “Em ra ngoài dùng di động nói chuyện với ông, ông dùng QQ trả lời em.”

Bạch tiên sinh nhíu mày, ông cảm thấy thật khó hiểu: “Chẳng phải em ở đây sao? Có việc sao không nói thẳng?”

“Thế không có cảm giác, mau lên, em ra ngoài đây,” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh giữ cậu lại: “Thôi, em ở trong phòng đi, cùng lắm thì tôi đi, bên ngoài không có điều hòa, nóng lắm.”

Trịnh Hòa cười he he: “Thế ông cũng đừng ra, em qua kia gõ chữ, cấm nhìn trộm.”

“Được rồi.” Bạch tiên sinh bê laptop sang chỗ khác, quay đầu lại thì thấy Trịnh Hòa đang nhìn mình chằm chằm, còn bịt mắt lại, ý bảo ông phải tuân thủ lời hứa.

Trịnh Hòa vào QQ, kết bạn với Bạch tiên sinh, chụp ảnh cái tên tài khoản của ông lại, nhịn cười đến độ đau cả bụng.

[Ta là Bạch tiên sinh – nam thần đáng yêu nhất vũ trụ]:…..bảo bối, tên này là sao đây?

[T – R – Ị –N – H – H – Ò – A]: Ha ha ha, moah

[Ta là Bạch tiên sinh – nam thần đáng yêu nhất vũ trụ]: Vừa đổi đúng không?

[T – R – Ị –N – H – H – Ò – A]: Nam thần đại nhân đừng giận QAQ Moah Moah Moah

[Ta là Bạch tiên sinh – nam thần đáng yêu nhất vũ trụ]: Làm nũng cũng thế thôi, sửa lại như cũ.

[T – R – Ị –N – H – H – Ò – A]: Yamete Hơn nữa, em đâu có đang làm nũng đâu!

Bạch tiên sinh khép máy tính lại, đi thẳng tới chỗ Trịnh Hòa. Trịnh Hòa vội che điện thoại, cảnh giác nhìn Bạch tiên sinh, nói: “Ông qua đây làm gì?”

Bạch tiên sinh ngồi xổm xuống trước mặt Trịnh Hòa, đưa tay bóp mặt cậu, bình tĩnh nói: “Có phải tôi chiều em quá không? Dám giận tôi cơ đấy.”

“Quân tử động khẩu không động thủ, mặt ngọc của ông đây mà bị nhà ngươi bóp đỏ, ông đây sẽ bắt nhà ngươi nuôi cả đời.” Trịnh Hòa xù lông.

Bạch tiên sinh nói: “Chẳng phải giờ tôi đang nuôi em sao, bóp hay không thì cũng thế.”

“Không phải!” Trịnh Hòa nói,“Ông bóp là em giận đấy! Tiếp đi, em chưa nói chuyện đã nghiền mà.”

Bạch tiên sinh nói: “Bảo bối, em đang giận à?”

Trịnh Hòa nói: “Đương nhiên, ông không thấy em đang giận sao.”

Bạch tiên sinh nói: “…Xin lỗi, không thấy.”