Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 371



Bạch tiên sinh nhất quyết phải theo Trịnh Hòa tới trường quay. May mà bối cảnh của “28 giờ sau gặp lại” được dựng trong nội thành, không cần đi xa. Ngành công nghiệp giải trí của thành phố H nổi tiếng khắp toàn quốc, trong số năm công ty điện ảnh và truyền hình đứng trong top 5 thì có ba công ty nằm ở trung tâm thành phố H. Hơn nữa, ở đây còn có những trường quay lớn. Về cơ bản là mọi bộ phim đều có thể tìm kiếm được nguồn đầu tư ở thành phố này.

Sau khi Tang Bắc phát hiện Bạch tiên sinh thường xuyên đầu tư cho những bộ phim Trịnh Hòa đóng, anh đã có dự định phát triển thêm sang ngành giải trí. Một là vì Bạch tiên sinh có mối quan hệ rộng, thứ hai là, có tài chính trong tay, thay vì đặt vào mấy công ty đầu tư đầy phưu lưu để quay vòng lợi thuận, chi bằng tự mở một công ty của riêng mình.

Trịnh Hòa tình cờ nghe được Tang Bắc đề ra chuyện này với Bạch tiên sinh, cậu tò mò không biết Bạch tiên sinh rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Đợi Tang Bắc đi rồi, cậu xán lại hỏi, Bạch tiên sinh không giấu diếm, nhẩm tính một con số đại khái rồi nói cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa thực không tin nổi. Suốt chiều hôm đó, cậu chỉ vây quanh ông, hỏi vo vo như một con muỗi: “Sao ông lại nhiều tiền thế chứ? Sao ông lại có thể có nhiều tiền thế chứ?”

Bạch tiên sinh phiền, nói thẳng: “Tôi cũng không biết tiền của mình là nhiều hay ít.”

“Thế mà ít sao?” Trịnh Hòa cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ. Cậu thì cùn cụt làm việc vì ba đấu gạo đút miệng mỗi ngày, năm nào cũng đi hiến máu còn ông cả ngày rảnh rỗi chỉ ngồi nghĩ xem áp bức đám cấp dưới thế nào, rảnh rỗi thì lên cơn thần kinh sờ nắn cậu tình nhân đáng thương của mình, bỏ bê công việc, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích.

Nhưng người như thế lại sống cuộc sống giàu sang phú quý, không chịu chút áp lực nào.

Trịnh Hòa ai oán, cậu nằm thẳng cẳng trên giường: “Em không còn tí niềm tin vào tương lai của mình nữa, kệ đó, để em ngủ một chút đi.”

Bạch tiên sinh cười, dỗ dành vài câu mà Trịnh Hòa vẫn hờ hững, ông nhướng mày, mau chóng lột thắt lưng. Trịnh Hòa bật dậy, chạy xuống giường: “Thôi, thôi, thôi mà! Bạch tiên sinh, em sai rồi.”

“Sai chỗ nào?” Bạch tiên sinh lạnh lùng nói.

Trịnh Hòa nghĩ hồi lâu, rồi cúi đầu đi ra ngoài: “Em đi đọc kịch bản.”

“Đứng lại đó cho tôi.” Bạch tiên sinh chỉ nói nhẹ nhàng một câu như thế, Trịnh Hòa đã không dám nhúc nhích.

“Nói xem em sai ở đâu.” Bạch tiên sinh nói tiếp.

Trịnh Hòa không dám lên tiếng. Cậu nghĩ mãi cũng chẳng biết mình sai chỗ nào, chỉ là lanh mồm lanh miệng thôi mà. Trịnh Hòa nhận sai nhiều lần quá rồi, nên câu đó thành câu cửa miệng luôn.

“Nghĩ ra chưa?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa gật đầu.

“Nói.” Bạch tiên sinh yêu cầu.

Trịnh Hòa câm như hến.

Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, đột nhiên ông phun ra một câu: “Đời trước tôi đúng là nợ em, nên đời này phải trả.”

Trịnh Hòa nghe thế mà hoảng hốt, sao giống mấy lời thoại trong phim thần tượng máu chó những năm 80 thế?

A: Em yêu anh.

B: Anh không yêu em.

A: Anh yêu em hay không yêu em thì cũng không can hệ đến chuyện em yêu anh hay không yêu anh. Chỉ cần anh biết rằng, em yêu anh, mãi mãi yêu anh là được.

B: Nhưng em yêu tôi đâu phải thực sự yêu tôi. Tình yêu của tôi chỉ dành cho người tôi yêu, vậy nên dù em yêu tôi, tôi cũng sẽ mãi mãi không yêu em. Em bỏ cuộc đi, đừng yêu tôi nữa.

A nắm chặt lấy tay B: Anh không yêu em, nhưng em yêu anh nha. Anh không cần hồi đáp lại tình yêu của em, là kiếp trước em nợ anh, kiếp này đến trả lại.

Đôi mắt B giàn giụa nước mắt: Anh chợt nhận ra, anh yêu em mất rồi. Chúng ta có thể yêu nhau rồi.

A: Ôi chao, tình yêu của em ơi, rốt cuộc anh cũng phải lòng em.

Trịnh Hòa bị bộ não của mình dắt đi chạy lòng vòng, thành ra, cậu không nhận thấy vẻ mặt thâm thúy của Bạch tiên sinh.