Giấu Đi

Chương 83: 83





Máy bay ngang qua Thái Bình Dương rộng lớn, đáp xuống bán cầu phía Tây.

Lâm Hòa Tây vội vàng theo kịp thời gian nhập học vào mùa xuân.
Thủ tục nhập học Đại học B do người phụ trách mà Du Dược Đằng phái tới để giám sát cậu xử lý.

Dường như chẳng hề lo lắng cậu sẽ liên lạc với Du Trùng, đối phương cho cậu một chiếc điện thoại và sim mới, nhưng không có ý định trả hộ chiếu cho cậu.
Lâm Hòa Tây đồng ý với điều kiện chuyển vào căn phòng ông ta cung cấp, đổi lấy quyền lựa chọn chuyên ngành.

Một tuần trước khi khai giảng, Lâm Hòa Tây dùng điện thoại và số mới gọi cho Du Trùng.

Số điện thoại của Du Trùng trong trí nhớ không hề sai, vậy mà chẳng thể liên lạc được.
Cậu gọi đến dãy số mình đã khắc ghi sâu tận trong lòng hết lần này đến lần khác, cũng chỉ nhận được từng hồi chuông máy bận lặp đi lặp lại.
Lâm Hòa Tây vừa hoang mang vừa thất vọng.
Thậm chí cậu đã không thể chắc chắn do Du Trùng không muốn nghe giọng cậu hay Du Dược Đằng đã dùng thủ đoạn gì khiến cậu không thể gọi tới số điện thoại của Du Trùng.
Ngày khai giảng đến rất nhanh, Lâm Hòa Tây không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về chuyện này nữa, ngôn ngữ và chương trình học của ngành thiết kế thời trang mang đến cho cậu muôn vàn khó khăn và áp lực, đủ để cậu bận tối mặt, thậm chí còn không thể thở nổi.
Ngoại trừ việc này, vì tránh dùng đến tiền trong thẻ ngân hàng của Du Dược Đằng đưa, cậu đành đi tìm một việc làm thêm ở nhà hàng cạnh trường.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Hòa Tây gặp được một vị khách ngang ngược gây khó dễ, khi ấy Wells đang dùng bữa trong nhà hàng đã chủ động đứng dậy giải vây cho cậu.
Bạn bè đều cho rằng Wells “nhất kiến chung tình” với cậu, nhưng Wells nói rằng mình quen cậu, đồng thời mở tấm ảnh chụp chung với cậu ở Trung Quốc vào hai năm trước trong điện thoại ra.
Trên ảnh chụp không chỉ có cậu và Wells, còn có cả bạn của Wells và Du Trùng.
Bấy giờ Lâm Hòa Tây mới chậm rãi nhớ ra cậu bạn tóc vàng trong ký ức.
Wells và bạn của anh ta trở thành một trong những người bạn đầu tiên cậu quen ở Mỹ, bọn họ giúp cậu dần dần thích ứng với đại học và sinh hoạt ở nơi đây.
Và bức ảnh chụp chung với Wells cũng trở thành liều thuốc duy nhất giúp cậu thoát khỏi cơn mất ngủ mỗi đêm.
Wells không hề biết chuyện cậu và Du Trùng đã chia tay, thậm chí còn thường tỏ ra khó hiểu, rõ ràng cậu sống trong căn nhà to như vậy ở Mỹ mà lại phải đến nhà hàng làm thêm kiếm tiền.
Năm thứ hai học tập ở Mỹ, cuối cùng Lâm Hòa Tây cũng có thời gian rảnh rỗi để tham gia hoạt động xã giao.
Wells và những người bạn của anh ta tổ chức một buổi party trong phòng, cậu uống say như chết, sau đó ôm chặt lấy một du học sinh người Trung Quốc mắt đen tóc đen, thì thầm cái tên Du Trùng hết lần này đến lần khác.
Du học sinh kia không biết phải làm sao, những người bạn không hiểu tiếng Trung đứng dậy đỡ cậu, luống cuống tay chân khiêng cậu lên sofa mới phát hiện mắt cậu nhắm chặt, khóe mắt đỏ ửng.

Sáng hôm sau thức dậy, Wells mới biết nguyên nhân Lâm Hòa Tây đến Mỹ học tập.
Những người bạn Mỹ vây quanh sofa bày mưu giúp cậu lấy lại hộ chiếu từ phía người giám sát mình.
Từ hôm ấy trở đi, Lâm Hòa Tây thường xuyên đi đêm không về, đồng thời cũng thường xuyên xuất hiện tại căn biệt thự Wells thuê chung.
Cậu nói với người của Du Dược Đằng mình đã tìm được bạn trai mới ở Mỹ và cũng giữ mối quan hệ người yêu gần nửa năm với bạn cùng phòng của Wells, cuối cùng lấy được hộ chiếu từ chỗ người của Du Dược Đằng.
Chẳng qua sau khi lấy được hộ chiếu, Lâm Hòa Tây phải chuẩn bị công tác tốt nghiệp nên bận rộn không thể thoát thân nên vẫn chưa thể về nước như mong muốn.
Năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhờ vào thư giới thiệu của giáo viên và tác phẩm thiết kế của mình trong trường cậu bước chân vào một công ty thời trang nổi tiếng ở Mỹ.

Sau đó dựa vào lý do công việc và bạn trai, chuyển ra khỏi căn nhà đã ở hai năm, hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của những người kia.
Mà sự thực thì đúng là vậy, sau khi tốt nghiệp, cậu làm việc và sinh hoạt ở Mỹ thêm một năm nữa, thỉnh thoảng sẽ cùng cấp trên bay đến thành phố khác tham gia Show thời trang, nhưng không hề có ý định về nước.
Khi Wells đến thành phố của cậu công tác, gọi cậu đến bar uống rượu.


Nghe thấy cậu tìm được công việc xong và ở lại Mỹ làm việc thì vô cùng ngạc nhiên:
– Cậu thực sự không có ý định về nước à?
Lâm Hòa Tây lắc đầu, dường như không muốn nói:
– Không.
Wells trưng ra biểu cảm không thể tin nổi.
Tối ngày hôm ấy, Lâm Hòa Tây nằm trên chiếc giường trong căn hộ, trằn trọc không ngủ được.

Trong đầu vang lên câu Wells đã hỏi..