Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào

Chương 60



Diệp Thanh Dương không đi ngủ ngay mà gọi một thợ sửa khóa đến đổi ổ khóa cửa.

Đổi khóa xong, cậu theo thợ sửa khóa ra khỏi nhà, bắt xe trở về ký túc xá.“Muộn thế này rồi, anh không đi nữa!”Vừa học xong tiết thứ nhất, Diệp Thanh Dương đã bị gọi lên văn phòng giáo viên.

“Em về ký túc xá.” Diệp Thanh Dương gọi điện thoại cho Lục Cảnh Trừng, “Ngày mai anh cũng về sớm một chút nhé.”Cho nên cả nhà Diệp Hồng trời sinh là phải ăn quả đắng.

“Tối như vậy rồi còn về kí túc xá làm gì?” Lục Cảnh Trừng hỏi.Lục Cảnh Trừng nắm tay cậu, hai người cùng nhau đi vào.

Diệp Thanh Dương dựa vào cửa sổ xe nói: “Tất nhiên là làm cô của em tức chết rồi.”Lục Cảnh Trừng bóp mũi cậu: “Thế còn được.”Diệp Thanh Dương ở ký túc xá hai ngày, Lục Cảnh Trừng cũng ở với cậu hai ngày, trong thời gian này cậu dùng toán lý hóa thay nhau tấn công hắn, cũng may Lục Cảnh Trừng rất thông minh, lại có hòa quang nam chính chói lòa nên mới không gục ngã, ngược lại càng học càng tiến bộ lên.

“Vừa nãy em đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà, em còn bảo bọn họ gói ghém đồ đạc luôn đi, nhưng mà bọn họ không chịu, đúng là một lũ người không biết xấu hổ. Vậy thì thôi đừng nghĩ đến chuyện thu dọn nữa, cứ như em phải cầu xin bọn họ vậy, em chống mắt lên xem cả nhà đó không có gì trong tay ở đầu đường xó chợ như thế nào.”Hắn vừa nói vừa cầm lấy túi thịt nướng trên tay Diệp Thanh Dương.“Em về ký túc xá.” Diệp Thanh Dương gọi điện thoại cho Lục Cảnh Trừng, “Ngày mai anh cũng về sớm một chút nhé.”

“Thế lỡ bọn họ mở khóa cửa vào nhà thì sao?”Diệp Hồng tức giận nói: “Đồ đạc của tôi ở trong nhà hết, sao tôi lấy giấy tờ cho anh được!”Diệp Thanh Dương thấy khóe môi hắn cong lên, cái tên này đúng là đáng yêu chết mất thôi.

“Em thay khóa mới rồi.” Diệp Thanh Dương cười nói.       Sáng thứ hai, bọn họ cùng nhau đến lớp học.“Mơ thấy anh có được không?”Lục Cảnh Trừng: …

“Cũng biết thay khóa mới cơ à?” Lục Cảnh Trừng không ngờ cậu lại chơi chiêu này: “Em thông minh đấy.”Lục Cảnh Trừng:!!!

“Em lúc nào chả thông minh.”“Tối như vậy rồi còn về kí túc xá làm gì?” Lục Cảnh Trừng hỏi.Lục Cảnh Trừng nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh về lấy quà lần trước mua cho Lục Cảnh Hy, không phải về gặp em đâu nha.”Đổi khóa xong, cậu theo thợ sửa khóa ra khỏi nhà, bắt xe trở về ký túc xá.

Lục Cảnh Trừng cười khẽ, nghĩ thầm, em thông minh như vậy nhưng may sao em lại ở bên cạnh anh.“Xin lỗi, chúng tôi làm việc theo quy định, phiền bà liên hệ với cậu Diệp Thanh Dương, chúng tôi không giải quyết được.”

“Em đi xe buýt hay taxi?”Chia đồ ăn xong, Lục Cảnh Trừng hỏi Diệp Thanh Dương chuyện xảy ra vừa nãy, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu lần sau bọn họ lại mò đến làm phiền em, em cứ báo cảnh sát đi.”“Anh nhắn tin cho em á?” Diệp Thanh Dương kinh ngạc nói “Em không để ý.”Cậu giang tay ôm lấy Lục Cảnh Trừng, ngửa đầu nhìn hắn.

“Đi xe buýt.” Diệp Thanh Dương nói: “Đi taxi đắt lắm, em vẫn chỉ là một cậu học sinh nghèo khó thôi.”Lục Cảnh Trừng cảm thấy điều này thật sự là làm khó hắn mà, không đánh nhau còn được, nhưng mà làm học sinh tốt thì khó quá!

“Vậy em chờ một chút.”Diệp Thanh Dương đứng lên ra khỏi phòng học, Lục Cảnh Trừng thấy vậy thì gọi cậu lại, “Đi đâu đấy?”“Tôi là cô của nó!”

“Chờ cái gì?”“Thế sao anh còn về đây?”Tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt, rẽ vào phố ăn vặt gần đó mua thịt xiên nướng và đồ uống rồi mới vui vẻ đi về kí túc xá.“Được.” Diệp Thanh Dương nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Vậy sáng mai anh về sớm một chút nhé, em mời anh đi ăn trưa.”

Lục Cảnh Trừng định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại thay đổi quyết định, “Chờ xe đến trạm thì xuống, chú ý an toàn, về ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai anh sẽ về.”Lục Cảnh Trừng đột nhiên đứng lên, “Anh đi với em.”

“Được.” Diệp Thanh Dương nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Vậy sáng mai anh về sớm một chút nhé, em mời anh đi ăn trưa.”Vương Tuệ gửi tin nhắn Weixin cho cậu, cũng bị chặn nốt.“Vậy thì cứ nói em suýt nữa bị ngã, anh đỡ em lên.”

“Ừ. Thôi không nói nữa, em gái anh gọi anh rồi, anh đi xem nó làm sao.” Cậu rón rén đi tới gần, nhân lúc Lục Cảnh Trừng còn đang cúi đầu chơi điện thoại di động không nhìn thấy cậu, cất tiếng gọi hắn: “Tiểu Cảnh.”“Em đừng đánh nhau đấy nhé, bây giờ thành tích học tập của em rất tốt, sau này có khi còn được danh hiệu học sinh xuất sắc đấy, học sinh xuất sắc là không được đánh nhau, hiểu chưa?”

“Anh đi đi.” Diệp Thanh Dương nói xong, cúp điện thoại.Diệp Thanh Dương gật đầu, “Hiểu rồi, anh cũng không được đánh nhau nữa, sau này anh cũng sẽ trở thành học sinh xuất sắc.”

Cậu nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ lấp lóe không ngừng, giơ tay để lại một vết bàn tay nho nhỏ trên cửa kính.Cuối cùng cậu cũng đuổi được cả nhà Diệp Hồng đi rồi, coi như là thỏa mãn nỗi lòng.

Diệp Thanh Dương nghĩ tới dáng vẻ khiếp sợ lẫn với tức giận khi bị đuổi ra ngoài của Diệp Hồng cùng Vương Việt, không nhịn được mà bật cười khẽ, sung sướng lâu quá rồi, đột nhiên bị con cừu mình coi thường nhất cắn cho một phát, nhất định là rất cay cú, nhưng còn cách nào đâu, cậu đã không còn là Diệp Thanh Dương của ngày xưa nữa rồi, bây giờ cậu là sói đội lốt cừu.“Thế thì cô đến văn phòng bất động sản đi, không xa đâu.”

Cho nên cả nhà Diệp Hồng trời sinh là phải ăn quả đắng.

Diệp Thanh Dương dựa vào cửa sổ xe nghe nhạc một lúc, chờ đến khi xe dừng lại thì bình tĩnh xuống xe.“Nó nhận quà lúc nào mà chẳng được, anh sẽ đưa cho nó sau.”

Tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt, rẽ vào phố ăn vặt gần đó mua thịt xiên nướng và đồ uống rồi mới vui vẻ đi về kí túc xá.Lục Cảnh Trừng định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại thay đổi quyết định, “Chờ xe đến trạm thì xuống, chú ý an toàn, về ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai anh sẽ về.”“Anh có thể nói là anh phản ứng nhanh nên mới đỡ được em.”

Khi sắp về tới kí túc xá của mình, Diệp Thanh Dương mơ hồ nhìn thấy trước tòa nhà có một bóng người.“Ngủ ngon.” Diệp Thanh Dương nói.Hắn nói xong thì chạy tới bên cạnh Diệp Thanh Dương, “Đi thôi.”“Vậy còn tạm được.”

Không thể nào… Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, sao hắn lại ở đây?Diệp Thanh Dương rất bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Cậu cố nhìn kỹ hơn một chút, vừa ngạc nhiên chân vừa bước nhanh, mãi cho đến khi đi tới cửa tòa nhà, cậu vẫn không thể tin nổi.

Thật sự là Lục Cảnh Trừng!Hắn vội vã cất điện thoại di động đi, dường như đang chột dạ ai oán nói: “Em chậm chết đi được, sao bây giờ xe buýt đi chậm thế?”Lục Cảnh Trừng: …

Hắn đang ở nhà cơ mà? Tại sao bây giờ lại ở đây?Không thể nào… Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, sao hắn lại ở đây?

Hắn về đây chờ cậu ư?

Diệp Thanh Dương cười, nét vui vẻ như sắp tràn ra khỏi khóe mắt.Cậu nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ lấp lóe không ngừng, giơ tay để lại một vết bàn tay nho nhỏ trên cửa kính.Cuối cùng cậu cũng đuổi được cả nhà Diệp Hồng đi rồi, coi như là thỏa mãn nỗi lòng.Nhưng khi về đến nơi mới phát hiện Diệp Thanh Dương đã thay khóa mới rồi, bọn họ không thể nào vào được.

Cậu rón rén đi tới gần, nhân lúc Lục Cảnh Trừng còn đang cúi đầu chơi điện thoại di động không nhìn thấy cậu, cất tiếng gọi hắn: “Tiểu Cảnh.”Khi đó bọn họ đều không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, dù gì thì bọn họ vẫn còn chìa khóa, muốn về lúc nào mà chẳng được.Diệp Thanh Dương cố ý nói: “Thôi thì em đành mơ thấy anh vậy, mơ thấy rồi thì không cần hôn nữa.”

Lục Cảnh Trừng ngẩng đầu, thấy Diệp Thanh Dương đã về đến nơi.“Không có gì, cậu đi mau đi, cô Trình đang chờ cậu đấy.”Vương Tuệ không chịu được nữa, cũng không còn chỗ nào để đi, đành phải bắt xe về nhà chồng, để lại hai vợ chồng Diệp Hồng và Vương Việt đứng ngoài nhìn cửa mà không vào được.“Thế lỡ bọn họ mở khóa cửa vào nhà thì sao?”

Hắn vội vã cất điện thoại di động đi, dường như đang chột dạ ai oán nói: “Em chậm chết đi được, sao bây giờ xe buýt đi chậm thế?”Nhưng mà văn phòng bất động sản cũng từ chối bà ta, “Bà không phải chủ hộ, chủ hộ là cậu Diệp Thanh Dương, chúng tôi không thể làm giấy chứng minh cho bà được, bà phải liên hệ với cậu Diệp Thanh Dương trước.”

Diệp Thanh Dương giơ thịt nướng trên tay mình lên,”Em đi mua đồ ăn.”“Vừa nãy em đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà, em còn bảo bọn họ gói ghém đồ đạc luôn đi, nhưng mà bọn họ không chịu, đúng là một lũ người không biết xấu hổ. Vậy thì thôi đừng nghĩ đến chuyện thu dọn nữa, cứ như em phải cầu xin bọn họ vậy, em chống mắt lên xem cả nhà đó không có gì trong tay ở đầu đường xó chợ như thế nào.”

Lục Cảnh Trừng lại gần cậu, “Sao anh nhắn tin cho em mà em không trả lời?”“Chờ cái gì?”

“Anh nhắn tin cho em á?” Diệp Thanh Dương kinh ngạc nói “Em không để ý.”

Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: “Cái đồ ngốc nhà em.”“Cũng biết thay khóa mới cơ à?” Lục Cảnh Trừng không ngờ cậu lại chơi chiêu này: “Em thông minh đấy.”

Hắn vừa nói vừa cầm lấy túi thịt nướng trên tay Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương đưa túi cho hắn, hỏi: “Vừa nãy anh bảo em gái anh gọi là giả đúng không, lén lút về ký túc xá mới là thật chứ gì?”Lục Cảnh Trừng tức giận hôn cho cậu mấy cái nữaDiệp Thanh Dương nghĩ tới dáng vẻ khiếp sợ lẫn với tức giận khi bị đuổi ra ngoài của Diệp Hồng cùng Vương Việt, không nhịn được mà bật cười khẽ, sung sướng lâu quá rồi, đột nhiên bị con cừu mình coi thường nhất cắn cho một phát, nhất định là rất cay cú, nhưng còn cách nào đâu, cậu đã không còn là Diệp Thanh Dương của ngày xưa nữa rồi, bây giờ cậu là sói đội lốt cừu.

Lục Cảnh Trừng mạnh miệng nói: “Ai lén lút về ký túc xá, anh về một cách quang minh chính đại nhé.”

Diệp Thanh Dương bật cười.

Lục Cảnh Trừng nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh về lấy quà lần trước mua cho Lục Cảnh Hy, không phải về gặp em đâu nha.”Lục Cảnh Trừng nghe Diệp Thanh Dương nói như vậy, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu mới bớt xấu hổ hơn một chút.

Diệp Thanh Dương gật đầu, “Thì ra là như vậy, thế Tiểu Cảnh chuẩn bị đi rồi phải không?”“Cô Trình gọi em đến văn phòng?”

Lục Cảnh Trừng: …

“Muộn thế này rồi, anh không đi nữa!”Diệp Thanh Dương nghiêng đầu, “Chắc là việc nhà.”

“Vậy là mai mới đi à? Nếu không thì sao đưa quà cho em gái được?”Lục Cảnh Trừng: …

“Nó nhận quà lúc nào mà chẳng được, anh sẽ đưa cho nó sau.”Lục Cảnh Trừng lại gần cậu, “Sao anh nhắn tin cho em mà em không trả lời?”

“Thế sao anh còn về đây?”Đến lúc đó, bọn họ nhất định phải làm cho Diệp Thanh Dương bẽ mặt trước toàn thể giáo viên và bạn cùng lớp, như vậy bọn họ mới có thể hả giận.

“Anh thương em gái, được chưa?!” Lục Cảnh Trừng cao giọng nói.“Vậy là mai mới đi à? Nếu không thì sao đưa quà cho em gái được?”Khi sắp về tới kí túc xá của mình, Diệp Thanh Dương mơ hồ nhìn thấy trước tòa nhà có một bóng người.

Diệp Thanh Dương thấy hắn sắp bùng nổ rồi, sợ mình đùa quá trớn thì người ta lại giận mất, chỉ có thể phối hợp với hắn nói: “Được chứ, có người anh tốt như anh, em gái anh chắc là vui lắm.”“Anh sẽ cố.”Diệp Thanh Dương cười, nét vui vẻ như sắp tràn ra khỏi khóe mắt.

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng: “Em nói nhiều quá.”Diệp Thanh Dương: …

“Thì em thấy anh về nên em vui đó mà.” Diệp Thanh Dương kéo cánh tay hắn, nở nụ cười.

Lục Cảnh Trừng nghe Diệp Thanh Dương nói như vậy, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu mới bớt xấu hổ hơn một chút.

“Vậy còn tạm được.”Diệp Thanh Dương thấy hắn sắp bùng nổ rồi, sợ mình đùa quá trớn thì người ta lại giận mất, chỉ có thể phối hợp với hắn nói: “Được chứ, có người anh tốt như anh, em gái anh chắc là vui lắm.”Diệp Thanh Dương dựa vào cửa sổ xe nói: “Tất nhiên là làm cô của em tức chết rồi.”

Diệp Thanh Dương thấy khóe môi hắn cong lên, cái tên này đúng là đáng yêu chết mất thôi.Cậu không thể ra tay với Lục Cảnh Trừng được!

Cậu giang tay ôm lấy Lục Cảnh Trừng, ngửa đầu nhìn hắn.

Lục Cảnh Trừng nhìn xung quanh một lượt, nhắc nhở cậu: “Về phòng rồi ôm, lỡ bị bảo vệ hay giáo viên thấy lại mời lên văn phòng thì sao.”Diệp Hồng gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương bảo cậu mở cửa nhưng gọi lần nào cũng thấy máy bận.

“Vậy thì cứ nói em suýt nữa bị ngã, anh đỡ em lên.”Lục Cảnh Trừng mạnh miệng nói: “Ai lén lút về ký túc xá, anh về một cách quang minh chính đại nhé.”

Lục Cảnh Trừng cười khẽ: “Đỡ đúng lúc quá nhỉ.”

“Anh có thể nói là anh phản ứng nhanh nên mới đỡ được em.”“Bởi vì anh đánh nhau giỏi hơn em.” Lục Cảnh Trừng đắc ý nói.

Diệp Thanh Dương buông lỏng tay, “Đi thôi, về phòng ăn khuya nào.”

Lục Cảnh Trừng nắm tay cậu, hai người cùng nhau đi vào.“Em lúc nào chả thông minh.”Hắn về đây chờ cậu ư?

Chia đồ ăn xong, Lục Cảnh Trừng hỏi Diệp Thanh Dương chuyện xảy ra vừa nãy, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu lần sau bọn họ lại mò đến làm phiền em, em cứ báo cảnh sát đi.”

Diệp Thanh Dương vừa uống nước vừa lắc đầu, “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, em phải đánh cho họ một trận rồi mới báo cảnh sát.”“Anh thương em gái, được chưa?!” Lục Cảnh Trừng cao giọng nói.Diệp Thanh Dương cụng ly nước vào ly của hắn, uống hết ngụm cuối cùng mới đi đánh răng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.

“Chỉ có mình em mà cũng đòi đánh á.” Lục Cảnh Trừng nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, “Em gầy như vậy mà dám đi đánh người, người khác đánh em nghe còn được, em đừng ra tay, nếu muốn đánh thì cứ bảo anh, anh biết đánh nhau, nhưng em thì không được.”“Hình như phụ huynh của cậu đến đó.” Cậu bạn được nhờ đến gọi Diệp Thanh Dương nói: “Nghe bảo người nhà cậu không tìm được cậu cho nên tới trường gặp.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh đánh nhau giỏi hơn em.” Lục Cảnh Trừng đắc ý nói.

Diệp Thanh Dương: …

Diệp Thanh Dương nhìn ánh mắt đắc ý của hắn, thật sự không nỡ làm hắn tụt hứng, thôi được, giỏi hơn thì giỏi hơn, nếu mà để cậu đánh với Lục Cảnh Trừng một trận chắc là cậu cũng thua thôi.“Sao lại như thế được!” Lục Cảnh Trừng bất mãn, “Nếu em không mơ thấy anh, sáng mai tỉnh dậy anh cho em hôn một cái!”Diệp Thanh Dương không đi ngủ ngay mà gọi một thợ sửa khóa đến đổi ổ khóa cửa.

Cậu không thể ra tay với Lục Cảnh Trừng được!

Diệp Thanh Dương gật đầu, “Ừ.”

“Em đừng đánh nhau đấy nhé, bây giờ thành tích học tập của em rất tốt, sau này có khi còn được danh hiệu học sinh xuất sắc đấy, học sinh xuất sắc là không được đánh nhau, hiểu chưa?”Diệp Thanh Dương cổ vũ hắn, “Cố lên, em thích anh nhất ~ “

Vậy thì anh đánh giá thấp học sinh xuất sắc quá rồi.

Diệp Thanh Dương gật đầu, “Hiểu rồi, anh cũng không được đánh nhau nữa, sau này anh cũng sẽ trở thành học sinh xuất sắc.”

Lục Cảnh Trừng:!!!Lục Cảnh Trừng cười khẽ: “Đỡ đúng lúc quá nhỉ.”

Lục Cảnh Trừng cảm thấy điều này thật sự là làm khó hắn mà, không đánh nhau còn được, nhưng mà làm học sinh tốt thì khó quá!

Diệp Thanh Dương cổ vũ hắn, “Cố lên, em thích anh nhất ~ “Từ khi chuyển vào nhà họ Diệp, Vương Việt hưởng thụ tài sản ba mẹ Diệp Thanh Dương để lại, tự cho rằng mình rất vẻ vang, sĩ diện.

Lục Cảnh Trừng: …

“Anh sẽ cố.”Diệp Thanh Dương gật đầu, “Thì ra là như vậy, thế Tiểu Cảnh chuẩn bị đi rồi phải không?”“Em thay khóa mới rồi.” Diệp Thanh Dương cười nói.

Diệp Thanh Dương cụng ly nước vào ly của hắn, uống hết ngụm cuối cùng mới đi đánh răng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.Hắn đang ở nhà cơ mà? Tại sao bây giờ lại ở đây?

Cậu cố tình nhốt cả nhà Diệp Hồng ở bên ngoài, cho nên đành phải tạm thời hủy hẹn xem nhà với khách cho thuê, sau đó hủy kết bạn Weixin với Vương Tuệ, chặn hết số điện thoại của đám người kia rồi đi ngủ.“Đi xe buýt.” Diệp Thanh Dương nói: “Đi taxi đắt lắm, em vẫn chỉ là một cậu học sinh nghèo khó thôi.”

Lục Cảnh Trừng ôm cậu, nhìn cậu ấn điện thoại nhoay nhoáy, hôn cậu một cái, “Ngủ ngon, mơ đẹp.”Hai người bàn bạc một lúc, quyết định thứ hai đến trường tìm Diệp Thanh Dương, dù sao thì Diệp Thanh Dương vẫn phải đi học.Diệp Thanh Dương buông lỏng tay, “Đi thôi, về phòng ăn khuya nào.”

“Mơ thấy anh có được không?”Thật sự là Lục Cảnh Trừng!Lục Cảnh Trừng cười khẽ, nghĩ thầm, em thông minh như vậy nhưng may sao em lại ở bên cạnh anh.

Lục Cảnh Trừng cười nói: “Hình như hơi khó đấy.”

“Nếu em không mơ thấy anh, ngày mai không cho anh hôn em nữa.”“Tại sao?”

Lục Cảnh Trừng:!!!Diệp Hồng uống nước, đột nhiên đặt mặnh chén nước xuống mặt bàn, nói với Trình Yến: Cô Trình, tôi nghĩ tôi sẽ cho Diệp Thanh Dương thôi học, nó học dốt quá, nhà chúng tôi cũng nghèo, cho nên thôi học thì tốt hơn.”Cậu cố nhìn kỹ hơn một chút, vừa ngạc nhiên chân vừa bước nhanh, mãi cho đến khi đi tới cửa tòa nhà, cậu vẫn không thể tin nổi.

“Sao lại như thế được!” Lục Cảnh Trừng bất mãn, “Nếu em không mơ thấy anh, sáng mai tỉnh dậy anh cho em hôn một cái!”

Diệp Thanh Dương cố ý nói: “Thôi thì em đành mơ thấy anh vậy, mơ thấy rồi thì không cần hôn nữa.”

Lục Cảnh Trừng: …“Nếu em không mơ thấy anh, ngày mai không cho anh hôn em nữa.”

Lục Cảnh Trừng tức giận hôn cho cậu mấy cái nữa“Em đi xe buýt hay taxi?”

Diệp Thanh Dương cười ha ha, ôm lấy hắn hôn một cái, “Được rồi, nhất định phải mơ thấy anh, không mơ thấy anh em sẽ nhớ anh chết mất.”

Lục Cảnh Trừng bóp mũi cậu: “Thế còn được.”Diệp Thanh Dương cười ha ha, ôm lấy hắn hôn một cái, “Được rồi, nhất định phải mơ thấy anh, không mơ thấy anh em sẽ nhớ anh chết mất.”Diệp Thanh Dương giơ thịt nướng trên tay mình lên,”Em đi mua đồ ăn.”

“Ngủ ngon.” Diệp Thanh Dương nói.“Thì em thấy anh về nên em vui đó mà.” Diệp Thanh Dương kéo cánh tay hắn, nở nụ cười.

“Ngủ ngon.”

Diệp Thanh Dương ở ký túc xá hai ngày, Lục Cảnh Trừng cũng ở với cậu hai ngày, trong thời gian này cậu dùng toán lý hóa thay nhau tấn công hắn, cũng may Lục Cảnh Trừng rất thông minh, lại có hòa quang nam chính chói lòa nên mới không gục ngã, ngược lại càng học càng tiến bộ lên.

Sáng thứ hai, bọn họ cùng nhau đến lớp học.Diệp Hồng đang ngồi ở phòng làm việc của Trình Yến, sắc mặt không tốt lắm, nhìn hơi tiều tụy.

Vừa học xong tiết thứ nhất, Diệp Thanh Dương đã bị gọi lên văn phòng giáo viên.

“Hình như phụ huynh của cậu đến đó.” Cậu bạn được nhờ đến gọi Diệp Thanh Dương nói: “Nghe bảo người nhà cậu không tìm được cậu cho nên tới trường gặp.”

Diệp Thanh Dương rất bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì, cậu đi mau đi, cô Trình đang chờ cậu đấy.”“Vậy em chờ một chút.”Lục Cảnh Trừng cười nói: “Hình như hơi khó đấy.”

Diệp Thanh Dương đứng lên ra khỏi phòng học, Lục Cảnh Trừng thấy vậy thì gọi cậu lại, “Đi đâu đấy?”

“Cô Trình gọi em đến văn phòng?”Diệp Thanh Dương đưa túi cho hắn, hỏi: “Vừa nãy anh bảo em gái anh gọi là giả đúng không, lén lút về ký túc xá mới là thật chứ gì?”

“Có chuyện gì thế?”

Diệp Thanh Dương nghiêng đầu, “Chắc là việc nhà.”      Ba người đều không gọi được cho cậu, chắc chắn là bị chặn số rồi.

Lục Cảnh Trừng:!!!

Lục Cảnh Trừng đột nhiên đứng lên, “Anh đi với em.”

Hắn nói xong thì chạy tới bên cạnh Diệp Thanh Dương, “Đi thôi.”Bọn họ không biết Diệp Thanh Dương đang ở trong nhà nhưng không muốn mở cửa cho bọn họ hay là đã ra ngoài rồi.

Trần Nguy, Bách Nhạc, Đổng Dục thấy vậy, cũng đi theo xem kịch hay.

Diệp Hồng đang ngồi ở phòng làm việc của Trình Yến, sắc mặt không tốt lắm, nhìn hơi tiều tụy.

Bà ta uống cốc nước Trình Yến vừa rót, trong lòng tràn đầy tức giận.

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bọn họ tìm một khách sạn gần đó ở tạm, định bụng hôm sau lại về.Lục Cảnh Trừng:!!!Diệp Thanh Dương vừa uống nước vừa lắc đầu, “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, em phải đánh cho họ một trận rồi mới báo cảnh sát.”

Khi đó bọn họ đều không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, dù gì thì bọn họ vẫn còn chìa khóa, muốn về lúc nào mà chẳng được.

Nhưng khi về đến nơi mới phát hiện Diệp Thanh Dương đã thay khóa mới rồi, bọn họ không thể nào vào được.

Vương Việt tức giận đập cửa hồi lâu cũng không ai trả lời, còn làm ầm ĩ khiến hàng xóm bên cạnh chạy ra quát mắng.Lục Cảnh Trừng ngẩng đầu, thấy Diệp Thanh Dương đã về đến nơi.

Diệp Hồng gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương bảo cậu mở cửa nhưng gọi lần nào cũng thấy máy bận.

Ba người đều không gọi được cho cậu, chắc chắn là bị chặn số rồi.Cậu cố tình nhốt cả nhà Diệp Hồng ở bên ngoài, cho nên đành phải tạm thời hủy hẹn xem nhà với khách cho thuê, sau đó hủy kết bạn Weixin với Vương Tuệ, chặn hết số điện thoại của đám người kia rồi đi ngủ.

Vương Tuệ gửi tin nhắn Weixin cho cậu, cũng bị chặn nốt.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Hồng đành phải gọi thợ sửa khóa đến mở cửa.

Nhưng mà thợ sửa khóa nó bọn họ phải đưa giấy tờ chứng minh họ là chủ của căn nhà thì mới có thể mở khóa, “Lỡ đâu các người không phải chủ nhà thì tôi cũng bị bắt như chơi đấy.”

Diệp Hồng tức giận nói: “Đồ đạc của tôi ở trong nhà hết, sao tôi lấy giấy tờ cho anh được!”Bây giờ bị tát cho tỉnh mộng rồi, đương nhiên là ông ta không chấp nhận, chỉ có thể tiếp tục gọi cho Diệp Thanh Dương.

“Thế thì cô đến văn phòng bất động sản đi, không xa đâu.”

Nhưng mà văn phòng bất động sản cũng từ chối bà ta, “Bà không phải chủ hộ, chủ hộ là cậu Diệp Thanh Dương, chúng tôi không thể làm giấy chứng minh cho bà được, bà phải liên hệ với cậu Diệp Thanh Dương trước.”“Anh đi đi.” Diệp Thanh Dương nói xong, cúp điện thoại.

“Tôi là cô của nó!”

“Xin lỗi, chúng tôi làm việc theo quy định, phiền bà liên hệ với cậu Diệp Thanh Dương, chúng tôi không giải quyết được.”

Vương Tuệ không chịu được nữa, cũng không còn chỗ nào để đi, đành phải bắt xe về nhà chồng, để lại hai vợ chồng Diệp Hồng và Vương Việt đứng ngoài nhìn cửa mà không vào được.

Từ khi chuyển vào nhà họ Diệp, Vương Việt hưởng thụ tài sản ba mẹ Diệp Thanh Dương để lại, tự cho rằng mình rất vẻ vang, sĩ diện.Diệp Thanh Dương nhìn ánh mắt đắc ý của hắn, thật sự không nỡ làm hắn tụt hứng, thôi được, giỏi hơn thì giỏi hơn, nếu mà để cậu đánh với Lục Cảnh Trừng một trận chắc là cậu cũng thua thôi.

Bây giờ bị tát cho tỉnh mộng rồi, đương nhiên là ông ta không chấp nhận, chỉ có thể tiếp tục gọi cho Diệp Thanh Dương.

Bọn họ không biết Diệp Thanh Dương đang ở trong nhà nhưng không muốn mở cửa cho bọn họ hay là đã ra ngoài rồi.

Hai người bàn bạc một lúc, quyết định thứ hai đến trường tìm Diệp Thanh Dương, dù sao thì Diệp Thanh Dương vẫn phải đi học.

Đến lúc đó, bọn họ nhất định phải làm cho Diệp Thanh Dương bẽ mặt trước toàn thể giáo viên và bạn cùng lớp, như vậy bọn họ mới có thể hả giận.

Nhưng mà Vương Việt không xin nghỉ phép được, cho nên hôm nay chỉ có Diệp Hồng tới đây.

Diệp Hồng uống nước, đột nhiên đặt mặnh chén nước xuống mặt bàn, nói với Trình Yến: Cô Trình, tôi nghĩ tôi sẽ cho Diệp Thanh Dương thôi học, nó học dốt quá, nhà chúng tôi cũng nghèo, cho nên thôi học thì tốt hơn.”