Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 65: Đôi mắt



Biệt Lý buồn bực trở về phòng, cô xem lại một lần quyển sách Phán Quan đưa mình, trang cuối giảng về hồn phách ly thể, Biệt Lý đọc từng câu từng chữ mới xem như đọc hết.

“Bát tự hơi nhẹ… Nhưng sinh hồn ly thể cũng không thể nào nhìn thấu chân thân của chị gái ngực to được, ngay cả Văn Khúc cũng không nhìn thấu….”

Biệt Lý không có cách nào không nghĩ tới chuyện này, cô hi vọng là giả, hi vọng chị gái ngực to chưa từng chịu những nỗi khổ kia và chưa từng làm những chuyện đó.

Nhưng sự thật là vậy, nó sẽ không thay đổi vì ý chí của ai cả.

Không biết Văn Khúc đang làm gì trong phòng sách, Biệt Lý rón rén như mèo đi tới cửa, thở dài một tiếng với Song Song.

Song Song hỏi cô: “Cô muốn đi làm gì?”

Một tay Biệt Lý đẩy cửa ra: “Ra ngoài có chút việc.”

Song Song hưng phấn đi tới gần: “Tôi đi với cô.”

Biệt Lý im lặng một lát, vô cùng thần bí nói: “Tôi muốn đi làm một chuyện rất nhàm chán, không thích hợp với trẻ con.”

Song Song nhìn Biệt Lý giống như nhìn thiểu năng: “Tôi lớn hơn cô ít nhất ba mươi tuổi, cô mới là trẻ con đấy.”

Biệt Lý trừng mắt nhìn, chủ yếu là vì lúc Song Song chết mới hai mươi tuổi, lại có khuôn mặt trẻ thơ, sau khi biến thành quỷ lại rơi mất trí thông minh… nếu tính theo tuổi tác thì Song Song cũng hơn năm mươi rồi.

“Không được, cô không thể đi.”

Song Song trừng mắt: “Vì sao?”

Bởi vì tôi muốn đi tìm chị gái ngực to! Cái đuôi nhỏ như cô đi theo nếu đánh nhau thì cô giúp ai!

“… Bởi vì tôi muốn đi tắm, nhà tắm lớn, ao lớn lại có rất nhiều người, không ai mặc quần áo cả.”

Ánh mắt Song Song phức tạp nhìn cô chằm chằm, một hồi lâu mới nói: “…Vậy được rồi, tôi không đi.”

Biệt Lý thở phào một hơi lại nghe thấy Song Song vui vẻ nói: “Tôi đi tìm chị Hảo, chỗ chị ấy chơi rất vui.”

Trong lòng Biệt Lý phun ra một ngụm lão huyết*, mặt cô trầm xuống, Song Song lại hỏi cô: “Không phải cô đi tắm sao?” Cô ấy còn kìm lại mấy chữ: “Tôi cũng không muốn đi.”

*“Một ngụm lão huyết” thường được dùng để diễn tả cảm xúc bối rối, bất lực và tức giận mạnh mẽ do gặp phải điều gì đó gây sốc hoặc khó tin.

Song Song cười trộm, Biệt Lý trừng cô ấy mà cô ấy vẫn cười.

Cười một mực tới đoàn làm phim ở vùng ngoại ô, chị gái ngực to đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt, làm ngơ với tất cả ánh mắt nhìn mình, cô ấy cầm quạt gõ nhẹ một cái lên đầu Song Song: “Cười gì mà vui như thế?”

Biệt Lý đứng cách đó không xa, cô cũng không đi tới trước mặt mà nói: “Có lẽ đang cười tôi ngu không chịu nổi đấy.”

Song Song mấp máy môi, lúng túng nói: “Không phải mà.”

Biệt Lý không trả lời cô ấy, cô nhìn chằm chằm chị gái ngực to.

Trên mặt chị gái ngực to vẫn nở nụ cười, sóng mắt dập dờn như chứa cả hồ nước..

Một hồi lâu sau Biệt Lý thua trận, cô hỏi cô ấy: “Vì sao lúc đó cô không ném tôi vào trong ao máu kia?”

Chị gái ngực to thu lại nụ cười trên mặt, sau vài giây cô ấy mới giương khóe môi lên: “Làm sao cô biết?”

Song Song ở giữa hai người hết nhìn trái tới nhìn phải, bỗng nhiên thấy lo lắng.

Đây xem như cô ấy thừa nhận đúng không? Trong lòng Biệt Lý xoắn lại một cái, hai tay nắm chặt bên người, cô cố gắng để giọng nói mình không run rẩy, biểu hiện không hèn nhát.

Nhưng cô không biết biểu cảm của mình khó coi bao nhiêu.

“Tôi hỏi người Địa Phủ. Trần Thư, quỷ kết bè kết phái với Dương Bách Liễu thôn Thạch Oa có phải là cô không?”

Trần Thư…

Bao lâu rồi không có ai gọi tên cô ấy như vậy?

Năm trăm năm? Hay sáu trăm năm?

Bờ môi đỏ tươi của cô ấy vểnh lên lại hạ xuống nhưng dường như vẫn giữ độ cong mỉm cười, làm cho khuôn mặt cô ấy vẫn đẹp đến nao lòng, khắp chốn vui tươi.

“Trần Thư đã chết lâu rồi.” Mắt cô ấy lạnh buốt, nhưng cả người nhìn vẫn như gió thoảng mây trôi, dường như cô ấy đang nói về một người xa lạ chưa từng nghe nhắc tới.

“Nếu như cô hỏi quỷ áo choàng thì đó là tôi. Tôi biết cái tên cô đặt cũng không tệ lắm, nghe êm tai hơn ‘Hảo Nhi’ nhiều.”



Cô ấy vẫn ngồi dựa vào ghế, bộ sườn xám xẻ tà lộ ra da thịt trên đùi trắng như mỡ đông.

Mặt Biệt Lý cũng run rẩy: “Vì sao cô lại làm thế? Nhiều đứa trẻ ở thôn Thạch Oa bỏ mạng oan uổng như vậy cũng bởi vì một cái Nhiếp Hồn Linh và vùng đất dưỡng thi sao? Cô biết cô giết bao nhiêu người không?”

Xung quanh giống như dâng lên một bức tường vô hình ngăn cách ánh mắt xung quanh, cũng ngăn âm thanh ở đây lại.

Chị gái ngực to cười cười: “Cũng đừng nên nói vậy, người giết các cô bé đó không phải tôi mà là lòng tham của ba mẹ chúng nó, Dương Bách Liễu lợi dụng những lòng tham này mà thôi, Dương Bách Liễu muốn luyện thành thần khí trường sinh bất tử, tôi cũng chỉ lợi dụng lòng tham của Dương Bách Liễu mà thôi."

Cuối cùng cô ấy tự giễu cười hai tiếng, nói: “Ai mà không có lòng tham chứ? Không phải cô cũng vì tham tiền lương muốn vượt qua tử kiếp nên mới làm việc cho Địa Phủ sao? Tôi cũng có lòng tham…

Cô muốn biết gì cứ hỏi thẳng tôi là được, tìm kẻ ở Địa Phủ làm gì? Cô nghĩ tôi đáng sợ còn đám lão già dưới đất sống ngàn vạn năm không thấy ánh sáng là tốt à?” Cô ấy cười một tiếng không rõ ý vị: “Đều có toan tính cả thôi. Cô rảnh rỗi thì về thử xem thật kỹ quyển sách Phán Quan đưa cho cô đi, để đám lão bất tử kia mất chút máu cũng không dễ dàng.”

Bên kia đạo diễn gọi cô ấy, chị gái ngực to đứng dậy phủi váy mình, khẽ cười nói: “Đây là cảnh quay cuối cùng của tôi, đang vội.”

Song Song luống cuống đứng tại chỗ.

Sững sờ một hồi lâu, cô ấy bay tới bên cạnh Biệt Lý hỏi cô: “Hai người đang nói gì vậy?”

Biệt Lý há miệng nhưng âm thanh lại kẹt ở cổ họng, còn chưa nói thành lời cô đã cảm thấy muốn khóc, thế là cô đành nhắm mắt lại nuốt xuống chút khó chịu và uất ức này, một lúc lâu sau cô lại đấm lên ngực.

Điều này thật khốn nạn!

Tay cô run run nhấn vào nhóm Wechat, gửi một lá thư từ chức vào nhóm: Tôi từ chức, không làm nữa.

Trong nhóm đang nói chuyện phiếm chợt dừng lại, Mặt Ngựa vừa gửi một bức ảnh selfie bắt chước một biểu tượng cảm xúc, hình ảnh bị đóng băng ở đây, Biệt Lý cũng không biết bọn họ bất ngờ cái gì, tức giận bấm xóa và thoát ra

Lần này hệ thống không hề có vấn đề, trong một giây cô đã mất đi công việc và thân phận quỷ dị này, nhưng cũng không có cảm giác nhẹ nhõm.

Địa Phủ muốn gây khủng hoảng ở nhân gian, thủ đoạn nhiều đến mức cô không thể tưởng tượng nổi, thật sự không có cách nào đề phòng, một con bọ ngựa nhỏ như cô có thể ngăn được chiếc xe ngựa này không?

Đó tất nhiên…

“Chị Hảo là Trần Thư? Các người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Song Song không dám đi tìm chị gái ngực to, chỉ có thể dây dưa đeo bám ở chỗ Biệt Lý.

Biệt Lý cực kỳ đau đầu, việc này quá phiền phức, thật sự cô không biết bắt đầu nói từ đâu, Biệt Lý đành phải dỗ cô ấy: “Chuyện này nói ra rất dài dòng…”

Ánh mắt Song Song lộ vẻ sốt ruột: “Cô nói đi, tôi không ngại dài.”

Biệt Lý liếc mắt: “Tôi ngại.”

Cô đứng ở ven đường mười phút cũng không gặp được chiếc xe taxi nào.

Biệt Lý bực bội đá hòn đá nhỏ dưới chân, đi lên phía trước dọc theo con đường đầy bụi. Song Song còn đi theo cô, kiên trì không ngừng hỏi rõ chuyện phức tạp gì đã xảy ra trong tình huống cô ấy không hay biết, cái gì ao máu, cái gì giết người, cái gì Trần Thư, cái này có liên quan gì tới chị Hảo?

Biệt Lý bị làm phiền không chịu nổi, cô đá một hòn đá vào bụi cỏ ven đường, sau đó chuẩn bị nói sự thật cho Song Song.

Cục đá kia bay vèo đi không còn bóng dáng, ngay sau đó có người hô lên: “Em lại mơ thấy chị đấy!”

Cái này xem như rất thần kỳ!

Biệt Lý vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy một bóng đen giương nanh múa vuốt lao về phía bên này, Song Song quát to một tiếng, run bần bật co lại tránh sau lưng Biệt Lý, sau đó lại run rẩy đứng dậy chắn trước người Biệt Lý.

“Cô, cô đừng sợ nhé, tôi đi tìm chị Hảo…”

Biệt Lý nhíu mày, nhanh chóng lấy bình câu hồn từ trong túi ra, nếu đã trùng hợp như vậy thì để cô luyện tay trước, xem sách Phán Quan đưa cho cô có dùng được không.

Bóng đen kia nhào tới vừa nhanh vừa mạnh bạo, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Song Song một chút, sau đó cũng không quay đầu lại, đổi hướng vọt thẳng vào trong vùng đất hoang.

Biệt Lý sững sờ, cô nhắm chuẩn cơ hội đánh lén từ sau lưng, niệm chú ngữ nhanh chóng ném một lá bùa ra, lá bùa này không mềm oặt giống như trước mà lại giống một thanh kiếm sắc, xuyên từ sau ra trước bóng đen kia, nhanh chóng biến mất trong ‘thân thể’ quái dị của nó.

Chỗ bị đâm thủng trên bóng đen kia càng lúc càng lớn, nó xoay nửa người, cái lỗ kia dường như đang bốc cháy nhanh chóng lan rộng khắp người, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Song Song ở phía sau kêu lên: “Cô lợi hại như vậy sao?!”

Trong lòng Biệt Lý rất muốn nhân cơ hội này giả ngầu nhưng mà thời cơ không đúng lắm, đứa trẻ suýt bị bóng đen vồ lấy lập tức chạy lại chỗ cô, vẻ mặt rất suy sụp, nó òa khóc.

“Đáng sợ quá!”

Biệt Lý nhìn bé trai này, tâm trạng cô rất phức tạp.

“Sao em lại chạy ra ngoài?”



Bé trai khóc nghẹn nói: “Có quái vật muốn ăn em.”

Cái này kỳ lạ.

Vừa rồi vật kia vòng qua Song Song nhào thẳng tới cậu bé này, rõ ràng là đứa nhỏ này có sức hấp dẫn lớn hơn, nhưng cậu bé là sinh hồn, khác biệt duy nhất chắc là cậu bé có thể nhìn thấu ngụy trang.

Biệt Lý tỉ mỉ quan sát ánh mắt cậu bé, quả nhiên cô phát hiện trong mắt cậu bé có một vòng chỉ vàng mỏng, lúc này cậu bé đang sợ hãi nên vòng chỉ vàng kia dường như có chút ánh sáng.

Những ‘quái vật’ kia có thể tới vì đôi mắt của cậu bé, nhưng nơi bọn chúng đi ra chỉ có một chỗ- Địa Phủ.

Trong lòng Biệt Lý trầm xuống, cái này trùng hợp quá.

Cô vừa từ chức thành công, chắc có lẽ Địa Phủ cũng biết rõ cô đã biết chân tướng, những thứ dưới mặt đất lập tức trồi lên.

Biệt Lý có một ý nghĩ to gan.

Ánh mắt cô sáng lên, biểu cảm lại cực kỳ âm trầm, hỏi từng câu từng chữ: “Em có muốn sau này không còn thấy những giấc mộng này không?”

Bé trai suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.

Đôi khi cậu bé sẽ mơ thấy rất nhiều chuyện, có đôi khi còn mơ thấy những người rõ ràng đã qua đời thật lâu, bọn họ vẫn giống khi còn sống nhưng mà cậu bé không hiểu họ nói gì, cậu bé nhìn thấy rất nhiều chuyện xảy ra với những người mà cậu bé không quen biết, mỗi lần cậu bé phải ngủ rất lâu và khi thức dậy vẫn rất mệt mỏi, cậu bé luôn ốm yếu, gần đây cậu bé hay mơ thấy rất nhiều quái vật muốn ăn thịt cậu bé.

Cậu bé không muốn thấy những giấc mộng này.

Siêu đáng sợ.

Biệt Lý sờ lên đầu cậu bé, nói: “Đừng sợ, em nhìn lòng bàn tay chị.”

Cô mở tay phải ra, đưa sát lại đôi mắt bé trai.

Bé trai căng thẳng chớp mắt.

Biệt Lý dịu giọng nói: “Chị làm ảo thuật cho em, em chú ý xem nhé.”

Ngón tay cô đặt gần sát mí mắt bé trai, trong miệng cô đọc chú ngữ dời vật học được từ chỗ Văn Khúc, nhẹ nhàng quét qua trên mắt cậu bé, bàn tay lập tức rời đi.

Trong lòng bàn tay có thêm một thứ lạnh buốt, âm khí nặng nề khiến cô hơi run rẩy.

Rõ ràng lúc ở trong mắt bé trai không hề lộ ra.

Bé trai cũng không ý thức được, mở to mắt nhìn còn hỏi: “Ảo thuật đâu?”

Biệt Lý mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Ảo thuật thất bại, chờ chị về học cho giỏi rồi quay lại biểu diễn cho em xem, chị đưa em về nhà trước.”

Cô vừa đi hai bước lại nghĩ tới thứ đang ở trên người cô, có lẽ là một bia ngắm sáng rực.

Biệt Lý suy nghĩ rồi quay đầu nói địa chỉ cho Song Song: “Cô đưa cậu bé về giúp tôi, dùng hướng dẫn trên di động là có thể đến đó, trên đường cẩn thận một chút, đưa đến chỗ thì cô về nhà ngay nhé.”

Song Song không rõ ràng lắm, chẳng qua cô ấy cảm thấy đồ Biệt Lý cầm trên tay khá lợi hại.

Nhưng mà cô ấy cũng nhìn ra được sinh hồn đứa bé này không giống mình lắm, thế là cô ấy gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

Biệt Lý nắm tay thật chặt, nói: “Tôi còn chút việc.”

Chờ sau khi Song Song dẫn theo đứa bé thấy lạ la om sòm bay đi, Biệt Lý hít vào một hơi, cô nhìn đồ trong tay, nhịp tim hơi nhanh.

Đây là một đôi mắt màu vàng óng, sinh động như thật nhưng mà chỉ có phần con ngươi ở giữa.

Hai tay cô lúc này đã giống như được ngâm trong nước đá.

Cô vừa mới cúi đầu, chuẩn bị nhìn kỹ đây là thứ gì do Địa Phủ thả ra, đôi mắt trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, bay vèo tới mắt cô.

Biệt Lý bị dọa lập tức nhắm mắt lại nhưng vẫn muộn.

Cảm giác lạnh buốt kia vừa chạm vào mắt, nhiệt độ lập tức tăng lên, kích thích như nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt ướp lạnh.

Nhưng không đau không ngứa.

Cô mở to mắt ra.

Tro bụi ven đường vẫn dày như vậy, tơ liễu vẫn bay đầy trong không trung, không nhìn thấy rõ những căn nhà ở xa xa.

Thế giới trong mắt cô cũng không xảy ra thay đổi gì.