Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 53: Gặp Lại Chí Trung



Người ta hay bảo nhau rằng tình yêu học đường luôn là tình yêu trong sáng và thuần khiết nhất. Cấp một, chúng chỉ dám trộm nhìn nhau, tặng cho nhau những thứ chúng trân quý nhất. Cấp hai, chúng len lén nắm tay. Khi ấy, một cái nắm tay khiến chúng nhớ cả đời bởi cảm giác dòng điện chảy dọc qua tim. Cấp ba, các cô cậu học trò sẽ bắt đầu bạo gan hơn. Ai đã từng có những lúc trốn vài phút tiết học chỉ để đi ngang lớp có người mình thích?

Tuệ Khanh không ngoại lệ. Cô rung động nhiều và kết cuộc đều là chứng kiến đối phương đứng bên cạnh người khác dù cô chưa một lần nói ra cảm xúc của mình. Để rồi bước chân đến cấp ba, cô lại phải lòng Chí Trung.

Tuệ Khanh thích Chí Trung, ai cũng biết rõ. Cô dẹp đi tính rụt rè của mình, kiên quyết làm mọi thứ để có được sự chú ý của cậu ta. Dần dần, hai người thân thiết với nhau hơn. Mọi người gán ghép họ suốt ba năm. Cậu ta không hề từ chối, thậm chí nhiều lần nhận lấy ý tốt của cô, lâu lâu sẽ đáp lại vài quà ăn vặt đặt giữa bàn đôi.

Khi Tuệ Khanh nghĩ rằng họ chỉ cần một người mở lời trước để bước qua ranh giới bạn bè thì cô lại chứng kiến cảnh tượng Chí Trung tỏ tình cô bạn thân cùng bàn. Trái tim cô nữ sinh trẻ đã bị vỡ tan nát. Cô thầm lặng hơn, bỏ ăn và luôn nhốt chính mình trong phòng.

Tuệ Khanh nhớ tới khoảng thời gian đó mà bật cười rồi tự chửi chính mình khi tự đày ải bản thân như thế. Nhưng có lẽ phải nhờ khoảnh khắc đó, cô đã được múa dân tộc hồi sức. Cô đâm đầu vào học chỉ để thi vào trường sân khấu. Cũng từ đó, cô mất hết liên lạc với bạn học cũ, kể cả mối tình day dứt đó.

Hiện tại, nhìn thấy Chí Trung trước mặt, Tuệ Khanh nhớ lại bản thân đã từng hết lòng vì cảm xúc của mình nên có chút hồi hộp xen lẫn bối rối.



“Cậu ở gần đây à?” Chí Trung mở lời trước, nở nụ cười sáng lạn hệt như lần đầu hớp hồn Tuệ Khanh.

“À, đúng vậy. Sao cậu lại ở đây?” Tuệ Khanh đáp lại một cách lịch sự. Lúc trước, cô gặp Chí Trung thì có hàng tá lời để bắt chuyện nhưng bây giờ không thể nói bất cứ thứ gì.

“Tôi mới chuyển đến gần đây để thuận tiện cho việc thực tập.” Chí Trung trả lời một cách chân thật.

Tuệ Khanh gật đầu, lúc này mới chú ý bộ dạng của Chí Trung. Cậu ta mặc trên người quần tây sơ vin áo sơ mi, trông rất lịch sự và theo như người ta nói là hình dáng của dân văn phòng chính hiệu. Nhưng điều này gây cho cô cảm giác người con trai trước mặt cố tình tạo ra vẻ như thế chứ không hề phù hợp.

Tuệ Khang chẹp chẹp miệng vài cái, vẫn cảm thấy Hoài Khang kế bên nhà đẹp hơn rất nhiều. Cô nhíu mày, tự hỏi vì sao lại có suy nghĩ đó dù nó không hề sai.

Đúng lúc này, bầu trời rớt vài giọt mưa rồi sau đó là những cơn mưa nặng hạt xé da xé thịt người đi đường. Tuệ Khanh nghiến răng, từ đây chạy đến chung cư thì khẳng định cô sẽ ướt nhẹp, nhưng nào ngờ trên đầu lại không còn những trận vỡ đầu nào thêm.

Tuệ Khanh nhìn lên thì đã thấy Chí Trung đứng bên cạnh cô, giơ sẵn chiếc dù từ lúc nào: “Cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”

“Vậy làm phiền cậu quá. Không bị trễ giờ làm của cậu chứ?” Tuệ Khanh hơi nhích ra một chút, không còn là cô nữ sinh nhỏ bất chấp mọi thứ vì tình yêu nữa.

“Không, tôi đang trong giờ nghỉ.” Chí Trung lắc đầu, thể hiện rõ quyết tâm đưa Tuệ Khanh về nhà.



Tuệ Khanh đành phải im lặng, nhanh chóng cất bước về hướng chung cư. May mắn trời mưa không quá to đến mức họ không thể nhìn rõ đường. Cô bước vào sảnh bên ngoài của nơi mình ở, quay lại định nói một tiếng cảm ơn với Chí Trung thì đột ngột bị cậu ta ôm vào lòng.

“Cậu làm gì vậy?”

Tuệ Khanh giật thót, nhanh chóng đẩy Chí Trung ra nhưng cậu ta siết chặt vòng tay rồi một lát sau mới chịu buông cô ra. Thấy cô bước lùi cách ra xa rồi lo sợ nhìn xung quanh, cậu ta hơi nhíu mày.

“Cậu làm gì vậy? Sợ bạn trai nhìn thấy à?”

Tuệ Khanh nuốt nước bọt, cô thật sự sợ Hoài Khang sẽ nhìn thấy nhưng anh nào phải bạn trai của cô chứ. Vì thế, cô lắc đầu: “Không phải nhưng cậu đừng làm ra hành động đột ngột vậy.”

Chí Trung vẫn nở nụ cười tươi tắn như cũ: “Có gì đâu. Đây là cái ôm vui mừng vì lâu lắm rồi tôi mới gặp lại cậu.”

“À, tôi cũng… vui… khi gặp lại cậu.” Tuệ Khanh nói ra từ vui mà cứ như bị mắc nghẹn ở cổ: “Thôi tôi vào trong đây, cậu đi làm đi.”

Chưa kịp quay lưng vào trong, Chí Trung đột ngột giữ tay của Tuệ Khanh lại: “Cho tôi số liên hệ với cậu đi. Có dịp chúng ta đi uống cà phê ôn lại chuyện xưa.”

Cô còn lâu mới muốn ôn lại chuyện xưa!

Tuệ Khanh muốn từ chối nhưng có vẻ Chí Trung không có ý định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy nên cô đành phải đưa cho cậu mạng xã hội Facebook. Thấy cậu ta tìm ra, cô nhanh chóng chạy vào bên trong rồi bấm thang máy đi lên lầu.

Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ nghĩ việc sẽ gặp lại một mối tình đơn phương không mấy tốt đẹp như thế. Cô vuốt lồng ngực của mình, nhận ra một bên vai đã ướt nhẹp vì trời mưa thì chỉ muốn nhanh mở cửa để vào thay đồ.

Tuy nhiên, cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một cánh tay đã giữ nó lại. Tuệ Khanh giật cả mình, khi thấy người đó là Hoài Khang thì mới thở phào một hơi, nhưng bộ dạng của anh làm cô lo lắng vô cùng.

Trên người Hoài Khang không khác gì mới từ hồ bơi chui ra ngoài. Những giọt nước cứ nhỏ giọt xuống hành lang dài đằng đẵng. Mái tóc vốn được vuốt ra sau bây giờ lại xẹp xuống khiến chúng dính chặt vào cơ mặt.

Tuệ Khanh còn chưa kịp phản ứng thì Hoài Khang chen vào bên trong, đóng sầm cửa lại. Anh đè cô lên tường, mặc cô phản kháng mà ép môi mình xuống môi cô.