Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 322: Tiêu Mị bái sư



Nếu nói lúc này ai là người lo lắng nhất thì phải nói đó chính là Tiêu Mị. Nàng vốn là kiểu nữ hài thực dụng coi trọng lợi ích nên trước đây khi Tiêu Viêm thiên phú biến mất đấu khí tụt lùi thì Tiêu Mị liền giữ khoảng cách mà không còn thân thiết với hắn nữa.

Thực chất không phải Tiêu Mị thay đổi mà là Tiêu Viêm thay đổi. Trước đó thứ mà hắn có đã hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Mị đó chính là thiên phú trác tuyệt, mười một tuổi đã trở thành Đấu Giả nhất tinh, là thiên tài trăm năm có một của Tiêu gia.

Nhưng Tiêu Viêm rơi rụng mất đi danh tiếng thiên tài thì Tiêu Mị cũng mất đi hứng thú đối với hắn. Sau đó không một thanh niên nào trong tộc hay tại Ô Thản Thành có thể hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Mị nữa nên nàng liền tập trung vào việc tu luyện của bản thân.

Tham vọng!

Đây chính là từ có thể dùng để miêu tả Tiêu Mị.

Phạm Thiên xuất hiện giống như mang tới một cơ hội để cho nàng từ đây hóa thành phượng hoàng, thoát khỏi cái chốn "thôn quê" Ô Thản Thành này.

Vốn dĩ Tiêu Mị là nhắm tới Già Nam học viện giống như Tiêu Ngọc biểu tỷ của mình nhưng hiển nhiên là nàng cũng hiểu phải biết nắm bắt cơ hội trước mắt mình. Hơn nữa Vân Lam Tông cũng là đệ nhất thế lực của Gia Mã đế quốc nên cũng không thua kém Già Nam học viện là bao. Đặc biệt là tại tông môn thì sẽ dễ phát triển thế lực hơn so với một học viện không mang tính ràng buộc cao như tông môn.

Vì thế Tiêu Mị không muốn để vuột mất cơ hội lần này, nàng yên lặng nghe Phạm Thiên đưa ra đánh giá cuối cùng về mình.

Cũng may mà Phạm Thiên không phải nói nàng thiên phú không đủ mà hắn lại nói:

- Tiêu Mị, theo ta kiểm trắc thì thân thể ngươi chính là mang Phong thuộc tính đấu khí, ngược lại rất thích hợp với công pháp của Vân Lam Tông vì tông chủ cũng chính là tu luyện Phong thuộc tính công pháp…

Tiêu Mị trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ nhưng nàng nhận ra Phạm Thiên còn chưa nói xong nên liền dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.

Quả nhiên Phạm Thiên lại nói:

- Có điều ngoại trừ Phong thuộc tính thì ngươi còn sở hữu một loại thuộc tính khá đặc biệt, mà ta trùng hợp lại sở hữu một loại công pháp chuyên tu loại thuộc tính này. Như vậy ngươi sẽ lựa chọn, trở thành đệ tử của Vân Lam Tông để tu luyện Phong thuộc tính công pháp, hay muốn bái ta làm sư phụ để tu luyện thuộc tính đặc biệt kia?

Phạm Thiên ném ra cho Tiêu Mị hai sự lựa chọn nhưng thực chất là đang hướng nàng về phía lựa chọn sau.

Trở thành đệ tử của Vân Lam Tông tuy nhiên là rất tốt nhưng theo ý của Phạm Thiên có vẻ như Tiêu Mị sẽ có thể làm đệ tử thông thường từ dưới phát triển dần dần đi lên mà thôi.

Còn loại thuộc tính đặc biệt kia mặc dù Tiêu Mị không biết nó là gì và công pháp của Phạm Thiên có cấp bậc ra sao nhưng chỉ riêng thân phận Đan Vương của Phạm Thiên cũng đủ để xóa bỏ sự do dự của nàng rồi.

Cho dù công pháp trong tay Phạm Thiên chỉ là Hoàng Cấp hạ phẩm công pháp thì sao chứ? Chỉ bằng vào thân phận lục phẩm Luyện Dược Sư của hắn thì nàng sẽ thiếu đan dược để tu luyện sao?

Đến lúc đó có lẽ chỉ cần dùng đan dược chồng lên Tiêu Mị cũng có thể đột phá Đấu Linh thậm chí là Đấu Vương cũng chưa chắc không được. Hơn nữa đấu khí công pháp không phải là không thể thay thế, khi bắt đầu rất ít người sẽ có cao cấp đấu khí công pháp để tu luyện. Chỉ cần sau này tu vi đủ cao, tài nguyên phong phú thì lại chuyển tu một môn công pháp khác là được.

Tiêu Mị không còn gì để do dự nữa, nàng lập tức quỳ xuống trước mặt Phạm Thiên dập đầu ba cái nói:

- Đệ tử Tiêu Mị, xin ra mắt sư phụ!

Phạm Thiên hài lòng gật đầu dùng tay bắn ra một đạo nhu kình nâng Tiêu Mị dậy và nói:

- Mị nhi, hôm nay ngươi đã vào môn hạ của ta thì sư phụ cũng cần có chút quà ra mắt. Đây là Thanh Linh Đan, tứ phẩm đan dược, dù phẩm chất chưa phải tối cao nhất nhưng cũng có thể giúp Đấu Sư đỉnh phong dễ dàng đột phá Đại Đấu Sư. Thiết nghĩ phụ thân ngươi đã trở thành cửu tinh Đấu Sư đã lâu nên sư phụ liền tặng cho ngươi viên đan dược này.

Tam Văn Thanh Linh Đan đan phương là Cổ Hà hay nói đúng hơn là Vân Lam Tông giúp hắn đổi lấy từ tay của Pháp Mã, hội trưởng Luyện Dược Sư công hội của Gia Mã đế quốc.

Loại đan dược này vốn là do Dược lão sáng chế ra sau này được tặng lại cho Pháp Mã thì mới được mở rộng danh tiếng.

Tam Văn Thanh Linh Đan phẩm chất cao nhất có thể giúp Đại Đấu sư lập tức đột phá tam tinh cảnh giới nhưng để luyện chế ra thì cần tới ba loại hỏa diễm khác nhau.

Phạm Thiên hiện tại ngoại trừ Địa Ngục Hỏa cùng hồn hỏa ra thì không có loại hỏa diễm thứ ba nên chỉ luyện ra được Nhị Văn Thanh Linh Đan là hết sức rồi.

Nhưng chỉ cần Thanh Linh Đan phẩm chất thấp nhất là nhất văn cũng đủ để kẻ khác phải điên cuồng. Chỉ cần nhìn thấy vẻ đỏ mắt của Tiêu Chiến cùng các vị trưởng lão là đủ hiểu.

Có nhiều Đấu Sư đỉnh phong cho dù tu luyện đến hết đời cũng không đột phá nổi Đại Đấu Sư cảnh giới vậy mà Phạm Thiên vừa ra tay thì có thể tùy tiện chế tạo ra một tên Đại Đấu Sư.

Bọn họ cực kỳ hâm mộ phụ thân của Tiêu Mị, đây quả thực là một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Nữ nhi của hắn trở thành đệ tử của Đan Vương thì không chỉ địa vị của hắn sau này trong tộc sẽ được nâng cao mà phục dụng Thanh Linh Đan rồi tu vi cũng liền đột phá Đại Đấu Sư trở thành cường giả quan trọng trong Tiêu gia.

Bọn họ cũng muốn một viên Thanh Linh Đan để đem Đấu Sư đỉnh phong dưới tay biến thành Đại Đấu Sư nhưng ai lại dám mở miệng đòi đan dược của Phạm Thiên cơ chứ? Bọn họ còn chưa muốn chết.

Tiêu Mị cầm trên tay bình đan dược thì trong lòng liền mừng rỡ. Phạm Thiên làm vậy có ý là muốn giúp nàng không còn cần lo lắng tới người nhà nữa mà có thể theo hắn chuyên tâm tu luyện. Tiêu Mị cực kỳ vui vẻ vì quyết định sáng suốt của mình.

Trước ánh mắt hâm mộ của bao người Phạm Thiên đích thân gặp mặt phụ thân của Tiêu Mị và còn đem một môn Huyền giai sơ cấp đấu khí công pháp truyền cho hắn. Phải biết thân là tộc trưởng nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ có thể tu luyện Huyền giai trung cấp công pháp mà thôi.

Hôm nay quả là một ngày vui của Tiêu gia, bọn họ nhờ vào Tiêu Mị mà có thể nối quan hệ với Gia Mã đế quốc đệ nhất Luyện Dược Sư Phạm Thiên. Dù ngoại trừ hai cha con Tiêu Mị những người khác không đạt được chỗ tốt thực tế nào nhưng là người sáng mắt ai cũng hiểu rằng con đường phát triển sau này của Tiêu gia bọn họ sẽ trở nên vô cùng bằng phẳng, thậm chí có thể thống trị Ô Thản Thành cũng không phải là mơ ước xa vời nữa.

Phạm Thiên nhìn thấy những người này ước mơ cao nhất chỉ là có thể nhất gia độc đại tại Ô Thản Thành thì âm thầm chế giễu cười. Không ngờ một trong Viễn Cổ Bát Tộc năm đó, Tiêu Tộc lại sa sút tới mức này.

Có thể biến thành như vậy chính là nhờ một tay Tiêu Huyền đã đem đấu đế huyết mạch trong tộc rút sạch nhưng cuối cùng lại trùng kích đấu đế thất bại từ đó mang đến một tương lai tối tăm dành cho Tiêu tộc.

Phạm Thiên được Tiêu Chiến mời ở lại Tiêu gia sau đó khai tiệc ăn mừng thì Tiêu Viêm hiện đang yên lặng khổ tu để khôi phục đấu khí vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Chỉ có Dược Trần ở bên trong chiếc cổ giới thông qua linh hồn lực cường đại biết được mọi chuyện thì cũng không nói lại cho Tiêu Viêm biết để tránh làm ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Thực tế ngoài Dược Trần không ra mặt mà vẫn biết được tình hình bên ngoài thì còn có một tên tử y thiếu nữ đứng ở phía xa nhìn về phía kẻ đang ngồi ở vị trí thủ tịch hai bên là một lớn một nhỏ hai vị mỹ nhân.

Phạm Thiên ánh mắt thoáng nhìn về phía xa và đối mặt với nàng mà cười.

Huân Nhi xuất hiện thì Phạm Thiên đã sớm phát hiện ra rồi. Nhìn nàng tức giận cắn răng rời đi mà không phát hiện ra Lăng Ảnh ở gần thì Phạm Thiên liền biết được đối phương đã bị phái đi tìm cách phá giải Sinh Tử Ấn.

Phạm Thiên cười nhạt, cho dù Lăng Ảnh có cố gắng cách mấy cũng không thể nào hóa giải được Sinh Tử Ấn. Cho dù là Cổ Nguyên là cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ, linh hồn lực cường đại nhưng muốn phá giải Sinh Tử Ấn cũng không phải trong một sớm một chiều là có thể làm được.

Với lại một khi Sinh Tử Ấn có động tĩnh gì bất thường Phạm Thiên hoàn toàn có thể đem nó trước giờ kích phát hung hăng cắn lấy không buông trước lấy mạng Huân Nhi đã sau đó liền tiến hành ẩn núp là xong.

Đấu Khí đại lục lớn như vậy Phạm Thiên không tin Cổ tộc có thể dễ dàng tìm được mình.

Nhưng nếu không phải tới đường cùng Phạm Thiên cũng không muốn phải trốn đông trốn tây như vậy.

- ------☆☆☆☆-------