Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 265: Rửa Sạch Nhục





Diêu hoàng hậu hoảng sợ quay đầu, mi mục như họa vì kinh hoàng mà có chút vặn vẹo, không còn tinh xảo như trước, thân mình đơn bạc run rẩy trong gió lạnh.

Nàng như thế, nơi nào còn có phượng nghi của nhất quốc chi mẫu
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi cầm kiếm kề vào cổ mình, nàng cố gắng duy trì trấn tĩnh như thanh âm run rẩy đã bán đứng nàng “Lục Hoài Khởi, ngươi còn dám hồi Bắc Tề? Nghiệt chủng phản quốc ngươi có tư cách gì mà dám mang binh Tây Lương tấn công Bắc Tề chúng ta? Hoàng cung Bắc Tề ta là nơi cho nghiệt chủng ngươi đặt chân sao? Cút, cút ngay cho bản cung.

Nghiệt chủng ngươi nên sớm chết theo mẫu thân tiện nhân của ngươi mới đúng, ngươi nghĩ mình có thân phận gì? Bản cung là hoàng hậu Bắc Tề, lấy kiếm của ngươi cách xa bản cung”
Đôi con ngươi đen như mực của Lục Hoài Khởi càng thêm thâm trầm, khí tức quanh thân càng thêm khủng bố, hắn lạnh giọng nói “Diêu thị, ngươi luôn miệng gọi mẫu thân ta là tiện nhân, ta là tiện chủng nhưng ngươi đừng quên ngươi chỉ là nữ nhân lấy sắc hầu người, Cao Quân Thận bị sắc đẹp che mắt mới đưa ngươi lên làm hoàng hậu, ngươi liền quên thân phận mình là gì.

Nếu ngươi kiêu ngạo vì thân phận hoàng hậu Bắc Tề, vậy hôm nay ta sẽ để thân phận này trở thành sỉ nhục lớn nhất của ngươi”
Diêu hoàng hậu sắc mặt đại biến, cao giọng quát “Lục Hoài Khởi, ngươi dám động đến một sợi tóc của bản cung, hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi” Vừa nói vừa lui ra sau nhưng một thanh kiếm đã kề ngay lưng nàng, khiến nàng không dám vọng động
Lục Hoài Khởi cười lạnh “Cao Quân Thận còn chưa lo xong thân mình, làm thế nào không tha cho ta?” Hắn đã nhận được tin lão hồ ly kia đại bại ở Tây Lương
Tâm Diêu hoàng hậu liền trầm xuống, e là Cao Quân Thận ở Tây Lương không thuận lợi, nếu không Lục Hoài Khởi đã không sợ hãi gì mà một đường đánh thẳng vào hoàng cung Bắc Tề
Không muốn thấy nàng thêm, Lục Hoài Khởi phất tay “người tới, trói hoàng hậu Bắc Tề treo trên tường thành”

Ngay lập tức có binh lính tiến lên, dùng dây thừng trói Diêu hoàng hậu lại, lôi lên tường thành.

Nàng vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể tránh được, cả người bị treo trên tường thành, nàng càng ra sức đá hai chân, dây thừng trên cổ nàng thít lại càng chặc, khiến nàng hít thở không thông, chỉ chốc lát sau tứ chi đã vô lực rũ xuống, hai mắt trừng to, không còn chút ánh sáng.
Hoàng hậu Bắc Tề chết bởi phương thức khuất nhục như thế cũng chính là tuyên cáo Bắc Tề tàn bại.
Trong đêm đó, quan viên Bắc Tề ở trong kinh thành đều bị người của Lục Hoài Khởi lùng bắt.
Nghe nói có quan viên Bắc Tề cầu kiến, ánh mắt Lục Hoài Khởi lóe lên quang mang, có chút ngoài ý muốn nhưng hắn cũng muốn biết người đến là ai, gặp hắn là có ý gì “cho hắn vào đi”
Người tới hơi lớn tuổi lại nhìn khá quen mặt, Lục Hoài Khởi nghĩ nghĩ mới nhận ra đây là Bắc Tề Lễ bộ thị lang Hoàng Phàm.

Hoàng Phàm năm xưa có giao hảo với ngoại tổ phụ hắn, sau này một nhà ngoại tổ phụ hắn bị Cao Quân Thận giết chết, Hoàng Phàm vì ra ngoài làm việc nên tránh được một kiếp, sau này hắn được triệu về kinh nhưng vì không được Cao Quân Thận thích nên chỉ là một Lễ bộ thị lang nho nhỏ
Hoàng Phàm vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền nhớ lại chuyện xưa, cảm khái nói “không ngờ xa cách nhiều năm còn có thể nhìn thấy cố nhân, năm đó…mà thôi, hiện giờ ngươi có bản lĩnh này cũng không uổng công năm đó ngoại tổ phụ ngươi khoe khoang ngoại tôn của hắn thông minh lanh lợi thế nào”
Lục Hoài Khởi nhớ tới ngoại tổ phụ, trong lòng cũng thổn thức không thôi.

Năm xưa mẫu tộc hắn bị diệt, hôm nay hắn cũng đã báo thù được cho bọn họ, giết chết nữ nhân ác độc kia, chỉ còn lão hồ ly Cao Quân Thận đang kéo dài hơi tàn, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ bắt hắn ta xuống địa phủ bồi tội cho một nhà ngoại tổ phụ hắn
Hoàng Phàm nhìn Lục Hoài Khởi bộ dáng uy phong lẫm lẫm, trong lòng vừa động “ngươi đã công chiếm Bắc Tề, hay là tuyên cáo ngươi thực chất là Bắc Tề đại hoàng tử, tiện đà đăng cơ làm đế, dù sao giang sơn Bắc Tề cũng vốn là của ngươi”

Lục Hoài Khởi thong thả mà kiên định lắc đầu “việc này không thể được.

Đại quân Tây Lương tuy công chiếm đế đô Bắc Tề nhưng chẳng qua là thừa dịp đại quân Bắc Tề ở bên ngoài, người Bắc Tề không kịp phản ứng, ta mới chiếm được tiên cơ.

Một khi Cao Quân Thận dẫn người trở về, Bắc Tề quốc chỉ nhận hắn là hoàng đế, dù ta có đăng cơ, người Bắc Tề cũng sẽ nhận định ta là phản đồ, mang người Tây Lương đến đánh chiếm Bắc Tề.

Dù thế nào, ngôi vị hoàng đế Bắc Tề, ta không ngồi được”
Hoàng Phàm tinh tế suy nghĩ, thở dài hỏi “vậy ngươi có tính toán gì không?”
“Bắc Tề bị công chiếm, nguy cơ Tây Lương đã được giải trừ, ta chuẩn bị dẫn quân trở về Lương kinh” Nghĩ tới Trầm Thanh Lê đang chờ hắn, cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến
Sau chiến bại tại Tây Lương, binh lính Bắc Tề sĩ khí xuống dốc, hoang mang rối loạn không biết kế tiếp nên làm thế nào.

Lục Hoài Khởi đã mang binh xâm chiếm cương thổ Bắc Tề mà bọn họ vẫn còn ở xa tận Tây Lương, còn bị đánh cho tơi bời đến nỗi phải tháo chạy như chó nhà có tang.
Bên trong doanh trướng, Cao Quân Thận nhìn địa đồ, cau mày nói với các tướng lãnh “đứng xa như vậy làm gì, còn không mau qua xem, kế tiếp nên tác chiến thế nào”

Chúng tướng lãnh tiến lên, nhìn địa đồ mà trong lòng phiền muộn.

Đại quân bọn họ đang suy tàn dần, tuy nhiên bọn họ không dám thể hiện ra mặt, sợ bị Cao Quân Thận nhìn thấy lại phải hứng chịu lửa giận của hắn
Cao Quân Thận vẫn nhận ra tâm tư của bọn họ, tức giận hỏi ‘thế nào? Có nghĩ ra kế sách gì không?”
Không ai trả lời, một tướng lĩnh xui xẻo bị Cao Quân Thận nhìn chằm chắm, nhắm mắt đáp “hồi Quân thượng, mạt tướng thực sự không có gì để nói”
“Ngày thường rất có chủ ý, lúc này lại câm như hến là sao? Tiết Sán, ngươi nói đi” Cao Quân Thận nói
Tiết Sán bị điểm danh, do dự một lát mới nói ‘mạt tướng cho rằng việc cấp bách lúc này là chúng ta cần chỉnh đốn quân tâm, nếu không có sĩ khí đối địch e là sẽ rơi vào khốn cục.

Mà việc hành quân tác chiến, có thể bàn sau”
Cao Quân Thận nhíu mày, hắn biết quân tâm đại loạn là do Lục Hoài Khởi nhưng hắn không muốn nhắc đến hắn ta, chỉ nói “chuyện quân tâm, Cô đã hạ lệnh, không cần nhắc lại.

Hiện Cô muốn hỏi phương pháp tác chiến.

Các ngươi ngày thường đều xưng mình mưu lược tài bao, sao lúc này lại không nói nên lời?” Tức giận mắng đám tướng lãnh cẩu huyết lâm đầu
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng thông bẩm “Quân thượng, bên Bắc Tề có người đến báo tình hình chiến sự”
Cao Quân Thận mấy ngày qua luôn lo lắng tình hình Bắc Tề, vội nói “mau cho vào”

Nhìn tiểu binh vừa vào trướng liền quỳ xuống hành lễ, hắn lạnh giọng hỏi “tình hình đô thành Bắc Tề thế nào?”
Tiểu binh run rẩy đáp “tin tức truyền đến nói Lục Hoài Khởi đã công chiếm đô thành, hơn nữa hắn…” Nhìn thấy sắc mặt tàn nhẫn âm lãnh của Cao Quân Thận, hắn không dám nói tiếp
Cao Quân Thận thấy thái độ của hắn như thế cũng biết đã xảy ra chuyện, quát hỏi “hắn làm sao? Nói tiếp” Hắn cũng muốn biết nghiệt chủng kia còn làm ra chuyện gì
Tiểu binh run run nói “hắn…treo cổ hoàng hậu trên tường thành’ Nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn Cao Quân Thận
Lục Hoài Khởi sao dám làm như thế? Đây chẳng phải là muốn chiêu cáo thiên hạ là hắn đã công chiếm Bắc Tề, còn dùng tư thái của người chiến thắng mà treo cổ hoàng hậu Bắc Tề.

Nghĩ đến Diêu hoàng hậu, trong lòng Cao Quân Thận có chút phức tạp, tuy rằng sau khi thái tử chết thảm, nàng bức bách hắn tấn công Tây Lương để báo thù khiến hắn cảm thấy nàng phiền chán nhưng dù sao hắn cũng từng rất sủng ái nàng.

Hiện nàng bị Lục Hoài Khởi tàn nhẫn treo cổ trên tường thành, hắn không khỏi thương tiếc nàng cũng hận Lục Hoài Khởi
Cao Quân Thận trán nổi gân xanh, tay nắm thành quyền đấm mạnh xuống bàn “nghiệt chủng, lúc trước nên giết chết hắn mới phải”
Chúng tướng sĩ đều cúi đầu im lặng, không dám can ngăn.

Cao Quân Thận tính tình âm lệ, ai nấy đều biết, bọn họ cũng không muốn mình làm bia đỡ đạn
Hung hăng mắng Lục Hoài Khởi một trận, Cao Quân Thận âm ngoan nói “ngày mai đại quân hỏa tốc trở về Bắc Tề, Cô nhất định phải giết chết nghiệt chủng kia”.