Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 7





Đường Lâm đi đường vòng trước khi đến siêu thị để ngắm ao, biết rằng không nên, nhưng bước chân lại không tự chủ bất giác rẽ vào đâu, cô đành lòng mình tê liệt: "Mình chỉ muốn nhìn phong cảnh một chút, nhìn phong cảnh một chút thôi!"
Mới ra đến một ngõ nhỏ, Đường Lâm liền thấy người ngồi cách đó không xa, cậu vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu màu trắng, tóc phía sau cắt rất ngắn, lộ ra một nửa cổ.

Cậu ngồi thật sự thẳng và dường như đã thành thói quen, vây quanh cậu có một vòng người, bàn tán sôi nổi, cứ việc cuộc thảo luận của những người đó đều liên quan đến cậu, nhưng cậu lại chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà không hề hay biết mọi thứ xung quanh.
Đường Lâm bước tới, đứng phía sau bên phải cậu.
Khóe môi mím chặt, ánh mắt sắc bén tập trung, mày kiếm anh tuấn, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại thêm vài phần ôn nhu.

Hình vẽ các nhân vật trên giấy vẽ đã hiện ra, vừa ảo vừa thực, có thể nhìn thấy biểu cảm của người ngồi đối diện.
Cậu ấy họa chân dung cũng không chậm, thay vài cây bút chì và vẽ xong trong nửa giờ, cậu gỡ tờ giấy vẽ ra khỏi bàn vẽ và đưa cho người ngồi đối diện, người đó thực sự hài lòng, cười với cậu nói lời cảm tạ, cũng không biết cậu nghe hiểu không, chỉ là gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Ngay sau đó, một người khác bỏ tiền vào chiếc hộp đựng cọ vẽ bên cạnh và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.


Nhưng cậu lại cau mày, trả tiền cho khách và viết vài chữ vào tờ giấy cho người đó xem, ông ta thở dài, "Như vậy à! Thế chỉ có ngày mai."
Vị khách cầm tiền và rời đi, cậu cất chiếc ghế đi, xoay người, dừng lại, một lát sau nở nụ cười.
Đường Lâm biết rằng cậu đã nhìn thấy cô.
Cậu đến và viết vài chữ trên giấy: Đi đâu?
Cô nhận giấy bút viết: Mua cá, đi siêu thị không?
Cậu lắc đầu: Lúc trước không phải nhờ tôi vẽ cho cô sao? Bây giờ làm đi!
Viết xong liền đặt ghế đẩu cách đó không xa, Đường Lâm do dự một lúc, ngồi ở trên ghế, cơ thể có chút cứng ngắc.

Sau khi quay lại giá vẽ, cậu ngắm Đường Lâm một chút rồi đưa cho cô một tờ giấy: Đừng căng thẳng, cứ như bình thường.
Đường Lâm nhìn về phía cậu, trực tiếp nhìn chằm chằm vào ánh mắt, nhưng nhanh chóng lui về phía sau cúi đầu, không dám nhìn cậu nữa, chỉ làm ra một tư thế tùy tiện.

Sắc mặt Đường Lâm hơi nóng, nghĩ có lẽ cậu chỉ coi mình như một người bạn bình thường, nhưng nội tâm cô lại không thể cho ai biết ý niệm rời xa cậu......
Mặt trời chiều ngả về đằng tây, sắc trời dần dần tối sầm, ven đường đèn sáng, thỉnh thoảng có đứa trẻ đang đùa giỡn đi qua, và cũng có tiếng mẹ gọi chúng trở về ăn cơm.
Trái tim cô dần dần chùng xuống, cơn nóng trên mặt giảm bớt, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi họa xong, cậu ta vẫy tay, ý bảo cô ra đây.
Bức tranh này khác với những bức tranh khác ở chỗ nó không chỉ là một bức chân dung người đơn thuần, mà còn là một phông nền.

Bầu trời đen kịt, ngôi nhà mờ ảo trong bóng đêm, cho cô thấy một chút mơ hồ trong đêm.


Cô dường như cúi đầu xuống, rồi lại như là ngẩng đầu nhìn phía trước, ánh mắt điềm đạm.
Người trong tranh giống tôi, nhưng không phải là tôi, cô ấy đẹp hơn tôi.
Đường Lâm nghĩ, nụ cười trên mặt phai nhạt.
Cậu gỡ bức tranh xuống đưa cho cô, bắt đầu thu dọn giá vẽ, cô lại giúp cậu sắp xếp bút vẽ, nhưng cậu bỗng ngăn, trên giấy viết: Không phải đi siêu thị à? Cô chạy nhanh qua đi!
Đường Lâm sửng sốt, ngước lên sắc trời, nhớ tới bà cụ, sau khi trở về nhất định sẽ bị lầm bầm, vì vậy cô đóng hộp đựng cọ vẽ lại, chỉ hướng siêu thị, sau khi cậu đã gật đầu thì liền nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng Đường Lâm chạy kịp trên đường, nhưng vẫn là bị bà cụ mắng vốn khi trở về, Đường Lâm cười gượng tiễn bà vào sân sau.

Người đi vào, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy trong túi quần mở ra xem.
Bởi vì các nếp gấp, bức tranh đã bị hủy hoại một chút, và khuôn mặt của cô gái trên bức tranh được phủ bởi bút chì phấn trở nên mờ hơn.

Đường Lâm cảm thấy có chút phiền muộn, đi vào phòng của mình, xếp bức chân dung kẹp trong sách.
Mặt trời đã lặn, các du khách lần lượt trở lại với nụ cười trên môi, bàn về những điều vui nhộn gặp phải trong ngày này, khách sạn trở nên náo nhiệt lên.

Giữa đám đông khách du lịch, Viên Chinh không tránh khỏi vẻ cô đơn, ở chỗ này, cậu không có người thân thích nên khi trở về chỉ có thể gật đầu chào Đường Lâm, coi như chào hỏi.
Đường Lâm sáng sớm nghe bên ngoài có tiếng nói, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng ngủ không được, mơ mơ màng màng nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng trong sân nhà mình.

Tiểu cô nương phát hiện Đường Lâm, cười tủm tỉm hét lên: "Chị họ!" Chất giọng lanh lảnh, khuôn mặt vui mừng, thoạt trông rất năng động, Đường Lâm lúc này mới nhớ ra người ấy là ai, kinh ngạc hỏi: "Em về khi nào?"
"Em mới về được hai ngày, ở nhà chán quá, mẹ rủ em đến chơi." Từ Bích cười đáp.
"Ồ!" Đường Lâm dụi dụi mắt, trở về phòng thay đồ, cầm khăn bàn chải đánh răng đứng bên ao rửa mặt, Từ Bích đứng ở bên cạnh ríu rít kể, chủ yếu là về thời thơ ấu của hai người, và thỉnh thoảng cũng sẽ bàn về tình hình bên ngoài, nhưng không nhiều lắm, chỉ dừng lại ở đó.
Đường Lâm đang đánh răng cũng không có thời gian chăm sóc, tuy rằng không muốn phản ứng lại với nó, nhưng xem bộ dáng của nó cũng không phải yêu cầu đáp lại, nhưng là tích quá nhiều lời, muốn tìm người đổ thùng rác mà thôi.

Từ Bích so với Đường Lâm nhỏ hơn hai tuổi, là con gái của bà dì, thực ra hai người không hợp nhau lắm, quan hệ không tốt cũng không xấu.

Trước đây học cùng trường, nhưng trên cơ bản là thỉnh thoảng gặp nhau mới chào hỏi, và cũng không có ý đi tìm đối phương, nguyên nhân chính là Đường Lâm luôn là một học sinh ngoan, còn Từ Bích thật điên rồ, cách một thời gian liền đổi ngay bạn trai, thậm chí bỏ trốn với một người ngay trước kỳ thi tuyển sinh đại học năm thứ ba trung học.
Từ Bích là người cứng rắn, nói đi là đi, không coi cha mẹ trong nhà là gì, mà lần này đi chính là 5 năm.

Nếu một thời gian trước không phải có người nhìn thấy nó, rất có thể nó sẽ còn không trở về.
Thởi điểm Từ Bích ở nhà, hai người bọn họ không nói được gì nhiều, hiện giờ càng không có chủ đề gì.

Ăn sáng xong, thừa dịp Từ Bích không để ý, cô kéo tay bà cụ hỏi: "Sao con bé ấy lại đến đây?"
"Con bé ở nhà không vui, dì mày muốn cho nó ra ngoài giải sầu, dù sao cũng là em họ mày." Bà thở dài," Lát nữa mày đưa nó đi dạo đi."
"Ý con không phải vậy, chính là không nhắc trước một tiếng cơ, "Đường Lâm nhíu mày, "Quên đi!"
Vừa ra khỏi bếp đã thấy Từ Bích ngồi xổm trong sân, trên tay cầm một chùm nho, trong miệng nhai ngấu nghiến, trên mặt đất là một vòng tròn vỏ và hạt nho.

Nó khẽ cúi đầu, vẻ mặt có chút tối sầm, nhận thấy được có người, nó lại ngẩng đầu lên cười: "Chị họ, nho này ngon quá."
"Chà," Đường Lâm gật đầu hỏi: "Muốn đi chơi không?"
"Bận quá! Lát nữa em sẽ tự đi", nó tươi cười, sau khi ăn nho xong, phủi phủi tay lên và dùng chổi quét sạch vỏ nho trên mặt đất..