Em Là Người Của Tôi

Chương 58



Hân Nghi mở mắt dậy là gần 9h sáng cô lão đảo đi tắm rồi trang điểm một chút rồi xách túi xuống nhà thì lại thấy Khải Vệ đang ăn sáng thấy cô bước xuống thì anh gọi lại anh sáng luôn rồi chuẩn bị đi đăng ký và anh sẽ đưa cô đến giới thiệu với mọi người.

Xe chạy được một lúc thì Hân Nghi lên tiếng hỏi

-Chúng ta đi đâu thế?

-Đăng ký kết hôn.

Hân Nghi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra mặt khó hiểu nhìn Khải Vệ nhưng anh đeo kính râm không nhìn được biểu cảm gì vẫn chăm chú lái xe.

-Nhưng?

-Không phải hôm qua đã giao dịch rồi sao?

Tôi cần em vì Đình Đình. Còn em cần quốc tịch.

Hân Nghi biết kết hôn với anh ta là việc giải quyết nhanh nhất cô sẽ không bị trục xuất về nước mãi không được quay lại nếu thế việc làm ăn ở nước C sẽ không thể vả lại cô đã đem tất cả tài sản của mình chuyển qua bên đây nên không thể để chuyện đó xảy ra. Vả lại dạo gần đây cô muốn xây dựng lại thương hiệu nên kết hôn với anh cô sẽ dễ làm ăn hơn.


Thấy Hân Nghi suy nghĩ hơi lâu Khải Vệ tấp xe bên đường tháo kính hai mắt nhìn Hân Nghi con ngươi màu đại dương sâu không thấy đáy tạo cho người ta cảm giác run rẩy lo lắng vì không biết được cảm xúc của đối phương.

-Nếu kết hôn em sẽ đồng thời có được 20% cổ phần từ Nam Luân, tôi đã mua từ 2 ngày trước, em sẽ trở thành đại cổ đông với 51%.

Hân Nghi không ngờ anh lại nhanh đến vậy 1 tháng trước cô có nghe Nam Luân rao bán cổ phần nhưng lúc đó tiền cô vẫn đang đem đầu tư bất động sản nên không thể xoay sở kịp không ngờ anh lại nhanh đến vậy.

-Tôi đồng ý nhưng tôi còn có điều kiện

-Điều kiện? Nói thử xem

-Thứ nhất anh không được chạm vào tôi khi tôi không cho phép.

Thứ hai chúng ta sẽ chấm dứt giao dịch sau 1 năm

Thứ 3 hôn nhân giả nên khi không có người ngoài không cần phải thân mật và không được can thiệp vào đời sống cá nhân của đối phương.


Hân Nghi không nói tiếp Khải Vệ đeo kính lên hỏi lại: -Còn gì nữa không?

-Không

Khải Vệ  khởi động xe

-Thế bây giờ đi được chưa?

-Ừm.

Anh xoay người nhấn chân ga miệng lẩm bẩm đúng là con gái thật phiền phức.

Hân Nghi quay sang nhìn anh

-Anh vừa nói gì?

Khải Vệ cười miệng nhếch tới mang tai

-Không  gì

Trong lúc chờ đợi tới lượt mình Hân Nghi cảm thấy bất an tay chân run rẩy. Lúc trước kết hôn cô cũng chưa từng có cảm giác lo lắng như vầy không hiểu tại sao, cô đứng dậy định đi mua nước nhưng Khải Vệ bỗng nắm tay cô lại

-Đi đâu vậy?

-Tôi định đi mua nước.

Khải Vệ đứng dậy đẩy Hân Nghi ngồi xuống chỗ cũ

-Để tôi đi cô ngồi đây đợi đi.

Nói xong anh bước đi, bước chân anh rất rộng chẳng phút chốc mà khuất xa Hân Nghi ngồi thẫn thờ ngây người quay mặt lại bỗng có cô gái lại ngồi cạnh cô bắt chuyện


-Cô nhìn có vẻ từng rất yêu anh ấy.

-Sao cô tự dưng nói vậy?

-Vì cách cô nhìn bóng lưng người đàn ông đó đã nói lên điều đó nhưng tôi không hiểu tại sao bây giờ hai người mới kết hôn có lẽ cô đã gặp một đau khổ trước khi đến đây.

Hân Nghi chỉ cười trừ không biết đáp trả thế nào cô ấy nhìn thấy Khải Vệ đang bước vào thì cười và nói chào tạm biệt nhưng cô vẫn nói một lời cuối cùng.

-Tôi đi đây chàng trai của cô vô rồi.

Hãy trân trọng hiện tại vì anh ấy là một người rất tốt với cô.

Đi vài bước thì cô ấy lại ngoảnh mặt lại nói từ xa: -Mắt nhìn người của tôi chưa bao giờ sai.

Khải Vệ đưa ly sinh tố cho Hân Nghi.

-Em quen biết cô gái đó à?

- Không.

Uống được vài ngụm thì tới lượt Hân Nghi và Khải Vệ vào trong làm thủ tục vị công an hỏi lại phía hai bên có đồng ý không.
-Cô là tự nguyện hay bị ép buộc?

Hân Nghi quay sang nhìn Khải Vệ vẻ mặt anh có chút xuất hiện vẻ lo lắng tóc anh có một ít mồ hôi Hân Nghi mở miệng nói và tay lau trán cho anh

-Tôi hoàn toàn tự nguyện.

Khải Vệ nở một nụ cười ấm áp nhìn Hân Nghi tay nắm lấy tay cô. Họ bước vào trong chụp hình và làm giấy hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn. Hai người ký tên xong thì vị công an tuyên bố hai người giờ chính thức trở thành vợ chồng về mặt pháp lý và tình cảm.

Đến lúc ra tới xe Khải Vệ quay sang nhìn Hân Nghi cười đắc ý rồi bỗng dưng bổ người nhào vào người cô lúc ấy tim cô đập rất nhanh nghe tiếng nhịp tim càng khiến Khải Vệ cười đắc ý hơn anh cài dây an toàn lại cho cô rồi trở lại vị trí ghế lái.

-Sao lại hồi hộp?

-Tôi..... tôi

-Khó quá không nhất thiết phải trả lời.