Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 104: Không có thứ năng lực như vậy



Quán bar MP

Cánh cửa mở ra, một thân hình cao lớn chứa đầy sát khí cùng sự hung hãn bước vào, bên trong đám người chờ sẵn cúi mặt chào.

Lâm Hạo đưa mắt sắc lạnh nhìn một đám người bốn tên bị khống chế quỳ xuống dưới sàn, trên khóe miệng có vết máu như mới vừa bị đánh xong.

"Lâm đại nhân, em đã dặn là không ai được vào đây rồi." - Đàn em 1

"Chính là bọn này dám cả gan động đến đại tẩu." - Đàn em 2

"Em đã phải cố công thăm dò lục soát…" - Đàn em 3

Lâm Hạo giơ tay lên ra hiệu dừng lại, anh không quan tâm quá trình, chủ yếu là kết quả. Anh tiến tới gần bọn chúng, mỗi bước đi đều mang hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương.

- Là tụi bây đúng chứ?! - Ánh mắt hung ác trừng lên giận dữ

Cả đám run rẩy không dám lên tiếng, trước mặt họ là một con người rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả gặp ma quỷ.

- Tao cho tụi bây một cơ hội cuối, là ai sai tụi bây làm?

- Tôi…chỉ tại thấy con bé đó xinh đẹp đi còn một mình nên…

Cơn giận của anh đạt đến cực điểm, chưa kịp nghe hết câu đã nhào tới cho cả đám một trận.

Lâm Hạo thật sự coi đám người dưới đất kia là bao cát, đánh đến khi chúng không gượng dậy nổi nữa mới thôi.

Hơi thở càng ngày càng dồn dập, khó kiểm soát, cả người nóng bừng, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt đẫm nước mắt của cô.

Anh không thể mang lại cho cô điều gì cả. Hạnh phúc, hy vọng, nụ cười, tất cả đều không, duy nhất chỉ có làm cho bọn người đã tổn thương cô phải trả giá.

Nhưng mà thế này liệu có khiến cô vui hơn không, khi chính anh mới là người tổn thương cô nhiều nhất.

Đám đàn em đứng bên cạnh không ngừng run sợ, tay chân lẩy bẩy.

"Lần cuối mình thấy anh ấy thế này hình như là hai năm trước."

"Sau này mỗi lần thấy đại tẩu nhớ phải cung kính nghe chưa."

"Không chỉ cung kính thôi đâu, mình không dám nói giỡn trước mặt chị ấy nữa."

"Lấy đám người đó làm gương đi."

Được một lúc đám đàn em phải lao đến giữ lấy người rồi kéo anh ra, bằng không đám người đang nằm trên sàn đó xác định là không toàn mạng ra khỏi đây.

………………

Bầu trời về khuya khoác lên người một chiếc áo màu đen huyền diệu.

Phương Ly thất thần ngồi bên cửa sổ ngâm nga vài câu hát quen thuộc.

Mỗi khi tâm trạng không tốt cô thường rất muốn hát, đem hết tâm sự gửi gắm vào đó, để gió cuốn lời hát và nỗi buồn của cô bay đi.

Ánh trăng hôm nay sáng quá, mà lòng cô thì mờ mịt vô cùng.

Được một lúc cảm thấy cổ họng có chút khô khốc nên xuống bếp uống nước.

Nào ngờ vừa đến chân cầu thang thì đã thấy Lâm Hạo từ ngoài bước vào, cô hoảng hốt khi thấy chiếc áo sơ mi trắng loang rất nhiều vệt máu

- Anh…anh sao vậy, sao lại có máu? - Giọng cô rất to, nhưng lại run rẩy.

- Không sao!

- Anh ngồi đi, để tôi đi lấy đồ băng lại cho anh, hay là anh đến bệnh đi.

- Không phải việc của cô, mau đi ngủ đi. - Lâm Hạo lớn tiếng quát mắng cô, nhưng trong lòng anh lại thấy rất đau vì anh nhận ra được cô đang hoảng loạn vì lo lắng cho anh

- Anh…chảy máu nhiều như vậy làm sao tôi ngủ được.

- Là máu của những kẻ bị tôi đánh, cô yên tâm rồi chứ! - Lâm Hạo quát ầm lên, giọng nói không thể kiên nhẫn hơn.

- Anh…đánh người. - Phương Ly chết lặng, từng giọt lệ chực rơi xuống.

Lâm Hạo trước mặt cô càng lúc càng xa cách, tại sao anh có thể đánh người khác đến bộ dạng này, anh chẳng phải luôn là người rất bình tĩnh, rất lý trí, chỉ khi uống say thì mới bộc phát.

- Tại sao lại đánh người, chẳng phải anh từng bảo là từ bỏ rồi sao, Ân Ân mà thấy anh thế này thì nó sẽ thế nào, còn tôi nữa …anh có biết là tôi…tôi…

- Thế nào, tôi rất đáng sợ đúng không? Thế thì cô nên tránh xa tôi ra một chút, à không, càng xa càng tốt. - Giọng của Lâm Hạo vẫn hung hăng ngang tàng, chẳng có lấy một chút hơi ấm nào mà chỉ toàn một màu lạnh lẽo

Như bị tia sét đánh vào, tay chân cô run rẩy không thể cử động, anh vừa bảo cô nên tránh xa anh ra, anh ghét cô đến vậy sao.

- Chuyện hôm nay tôi sẽ giấu mọi người giúp anh, nhưng…từ nay đừng đánh nhau nữa.

Lâm Hạo thật sự không hiểu Phương Ly này, anh đã nói thế này rồi mà vẫn còn không từ bỏ, lại còn khóc vì anh, khuyên anh đừng đánh nhau, đúng là đồ ngốc.

Nhưng từ lúc nào anh vì sự ngốc nghếch của cô mà mỗi ngày đều bận lòng suy nghĩ.

Cô tiếp tục cất giọng la mắng anh nhưng chưa kịp gì thì đã bị anh kéo người lại bờ môi lạnh lẽo còn nồng cả mùi máu tanh của anh của anh mạnh mẽ áp lên môi cô, ấn xuống môi cô một nụ hôn thật sâu.

Cô càng giãy giụa anh càng giữ chặt người cô hơn, chiếm lấy môi cô một cách nồng nhiệt. Nó khiến cả người cô run rẩy, cơ thể trong phút chốc như bị rút hết toàn bộ sinh lực, chân cũng không nâng nổi cơ thể.

Còn đáng sợ hơn cái hôm cô gặp bọn côn đồ ấy nữa.

Cô không muốn nụ hôn này, không muốn.

Lâm Hạo không tức giận, chỉ đưa mắt ngơ ngẩn nhìn dấu vết nụ hôn màu đỏ chói in hằn trên môi cô, khuôn mặt hoảng sợ tột cùng và lấm lem nước mắt của cô.

Anh…vừa làm gì thế này?

Ban đầu chỉ muốn dọa cho cô sợ, vậy mà rốt cuộc…

Cô hoàn toàn không nhận ra nhưng anh thì khác.

Anh nhận ra mình đã hôn cô thật sự!

- Được rồi, là tôi nhiều chuyện, anh thích đánh nhau thì tùy anh, từ ngày mai trở đi chúng ta xem như không còn liên quan gì đến nhau nữa!

Còn lại bao nhiêu sức lực thì cô dùng bấy nhiêu sức lực để mà hét lên sau đó lao nhanh về phòng đóng chặt cửa lại.

Lâm Huy đứng trong một góc chứng kiến từ đầu đến giờ, bi thương lắc đầu

"Cái thằng này, đây thật sự kết quả mà em muốn sao?"

Tấm lưng Phương Ly trượt dài trên cánh cửa rồi ngồi bệch xuống đất, những giọt nước mắt cô kiềm chế nãy giờ thi nhau chảy xuống, ướt đẫm.

Đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng với anh như vậy, lần đầu tiên cô giận anh đến như vậy, và…cũng là lần đầu tiên cô vì anh mà khóc nhiều như vậy.

Tiếng khóc thương tâm hòa cùng cơn gió khuya, nức nở, đau thương đến nghẹn ngào.

Ánh trăng sáng trên kia tràn ngập vào cửa sổ đầy ắp gian phòng nhưng tại sao nó lại không thể soi sáng cho trái tim lầm đường lạc lối của cô.

Phương Ly cô lún quá sâu rồi, liệu có cách nào để kết thúc những chuyện này hay không?

………………

Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập, nhà trường quyết định tổ chức một buổi dã ngoại kéo dài đến bốn ngày ba đêm. Sau khi thăm dò ý kiến của toàn thể học sinh thì đi biển chiếm đa số so với leo núi.

Còn lý do thì phải hỏi nhị vị hội trưởng hội phó

- Mình nôn nóng được nhìn thấy body của hai anh ấy quá, anh Minh Khải nữa! - Nữ sinh 1

- Mình có bộ bikini đẹp lắm, cất giữ mãi đến giờ mới có dịp để mấy anh ấy ngắm. - Nữ sinh 2

- Trường ta mỹ nữ vô số, không biết anh ấy có chịu ngắm cậu không ấy chứ. - nữ sinh 3

- Không ngắm thì liếc thôi cũng được. - Nữ sinh 4

- Cậu nghĩ mình nên mặc áo tắm kiểu nào, hai mảnh hay ba mảnh. - Nữ sinh 5

- Tốt nhất cậu không mặc đi. - Nữ sinh 6

Càng gần đến ngày mọi người bàn tán càng sôi nổi.

Kể từ cái hôm Lâm Hạo đánh nhau về cô và anh chẳng nói chuyện câu nào, cứ như hai kẻ xa lạ sống chung dưới một mái nhà.

Trước kia, trong một khoảnh khắc nào đó cô đã mong muốn sẽ giúp anh và Ân Ân tìm lại niềm vui, cũng như trở thành một gia đình với cả hai người.

Kết quả…cô hoàn toàn không có thứ năng lực như vậy.

Anh có từng nhìn đến cô sao, không có, thứ anh nhìn chỉ là hồi ức về cô gái đó, anh chũng chưa một lần vui vì sự hiện diện của cô ở bên, vậy thì rốt cuộc cô còn hy vọng điều gì?!

- Tôi không đi đâu, mùa này biển động có cá mập đấy. - Tiếng của anh Thiếu Dương gào to phía bên kia cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Không biết anh nói thật hay đùa.

- Bộ cậu không thích nhìn Ngọc Mai mặt áo tắm hả?

Minh Khải vừa nói câu đó xong thì đã có một cuộc ẩu đã xảy ra vì Ngọc Mai đứng phía sau

- Phương Ly, cậu có đi không? - Ngọc Mai chạy đến kéo tay cô

- Mình đang lo vì mình không biết bơi.

- Đi biển đâu nhất thiết phải biết bơi, còn nhiều việc chúng ta có thể làm mà!

- Nhưng…

- Thật ra thì mình cũng đâu có biết, nhưng vẫn đi một phần là vì Lăng Thiếu Dương mỗi khi không có mình sẽ ngó trước ngó sau. Đi đi, không có cậu thì còn gì là vui nữa.

- Vậy lát nữa tụi mình đi đăng kí. - Cô khẽ gật đầu

Phương Ly lúc đó không hề biết rằng chuyến đi này sẽ xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện cô không ngờ được.

Và…nó cũng góp phần làm thay đổi cả số phận của cô đến về sau.