Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 88: Ghen.. thèm lẩu dê





Tới bến xe cả 3 người chạy khắp nơi tìm. Vì Nam chưa khỏe hẳn nên phải ngồi trên xe lăn, cậu tự lăn xe vưa lăn vừa gọi mẹ. Mẹ cậu đã thấy 3 người họ đáng tìm mình,lièn trốn đi. Nhưng sau khi thấy cậu con trai của mình đẩy xe lăn xém té. Thì bà không cầm lòng được ốc mà chạy tới đỡ cậu con trai.

" Mẹ Mẹ đây rồi, sao mẹ có thể bỏ ba và con mà đi như thế. Mẹ không cần xon nữa à.." Nam ôm lấy mẹ, cái ôm từ trước tới nay cậu chưa từng ôm mẹ.

"Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ không còn cách nào khác"

Nam ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho ba và Dương.

"Sau khi ba của Nam tới , ông ra hiệu cho Nam và Dương đi trước để ông nói chuyện với vợ"

" Vậy ba mẹ nói chuyện đi, tụi con đi trước ba nhất định phải đưa mẹ về đấy" Hai người quay bước đi về trước.

" Anh lo quá không biết ba có đưa được mẹ về không? Mà không biết ba mẹ sẽ nói chuyện gì?"

Nam nhìn Dương than thở

" Anh có muốn biết không?" Dương bắt đầu nghỉ được ra trò vui rồi


" Tất nhiên là muốn rồi" Nam rất hào hứng

" Vậy thì chúng ta mau quay lại đi theo dõi hai người họ thôi" dương cười nham hiểm...

" Em đúng là ranh ma hơn anh nghỉ đấy. Đi thôi nào " Dương từ từ đẩy xe lăn cho nam quay lại để nghe trộm ba mẹ nói chuyện

"Em ghen anh với Thanh Thanh à? Tụi anh bây giờ chỉ coi nhau là tri kỷ mà thôi. Không hề có quan hệ gì khác." ba của Nam nói với mẹ cậu

" Anh nói thật sao"" Mẹ kế Nam

Hai người ôm nhau và làm lành, mẹ cũng không ý quay về với ba.

" Sao các bà vợ như tụi em lại hay ghen vậy nhỉ. Đúng là mệt mỏi thật" Nam nhìn Dương ám chỉ

" anh nói gì hả hay ghen thì sao?" Dương trừng mắt lên nhìn Nam

" Đâu có nói gì đâu, Anh chỉ nói là pé yêu hôm nay em dễ thương quá thôi"

Giờ chưa cưới mà em đã dữ với mình như vậy rồi. Sau này mà lấy nhau về sống chung, chắc mình mà làm gì sai là em xử đẹp mình luôn quá. Đáng sợ quá. ( Nam nghĩ)

vài ngày sau Nam xuất viện

"Nào bảo bối của anh, về nhà với anh đi. "

Nam nắm tay Dương kéo đi

" Ba mẹ không cần tới đón con đâu có Dương tới đón con là được rồi"

" Chúng ta ghé siêu thị mua ít đồ trước đã. Em muốn nấu bữa tối cho anh" Dương ngọt ngào lại rất giỏi nấu ăn

Sao hôm nay em ấy lại mặc đồ ngắn vậy chứ. Ao thun trắng, mặc cái quần đùi nữa. Nhìn là muốn thịt rồi. Nam nuốt nước miếng ực ực ( Nam nghĩ thầm, đã lâu rồi từ ngày tai nạn đã 2 năm hai người chưa quan hệ rồi)

" Em mua xong rồi, chúng ta về nhà thôi. Anh có nghe thấy em nói không? Anh đang nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế?" Dương thắc mắc hỏi Nam

" Không có gì đâu, chúng ta về thôi" Một lúc lâu Nam mới trả lời.


DƯƠNG xách đồ ra xe thì làm rơi đồ ở cửa, cậu đang cúi xuống nhăt thì có một người đàn ông bước tới nhặt đồ giúp. Dương vội vàng nở nụ cười rạng rỡ và nói "Cảm ơn anh nha"

"À, không có gì đâu"

" Cảm ơn anh nha. Có cần phải cười tươi như vậy không?" Nam nghĩ

" Hôm nay anh không muốn ăn tối nữa, anh không hứng" Nam tỏ vẻ tức giận

" Anh sao thế, chẳng phải lúc này còn bình thường sao? sao bây giờ lại mặt mũi cau có, trong khó coi thế kia?" Dương cảm thấy rất khó hiểu

Nam vẫn không thèm trả lời Dương

" Không lẽ anh ghen sao? Dương quay sang nhìn sat vào mặt Nam cười hả hê.

" Phải đấy anh ghen được chưa? Anh ghen khi em nhìn người đàn ông khác, anh ghen khi em cười với người đàn ông khác"

Dương ngồi cười khoái chí

" Anh xã ngốc của em, em chỉ yêu mình anh thôi, không có ai khác đâu."

" Làm sao anh tin em được"

" Giờ anh muốn em làm sao anh mới tin" Dương cứ cười mãi

Nam giơ tay lên chỉ chỉ vào má của cậu

" Những đây là ngoài đường mà đông người qua lại." Dương hơi ngại vì ở chốn đông người

" Không chịu không chịu đâu, Anh muốn em hôn anh bây giờ cơ..." Nam nhõng nhẽo như trẻ con rất đáng yêu

Vì vẻ đáng yêu của anh Dương không cần ngại gì mà hôn môi anh, ngay trước cửa siêu thị. Có nhiều người nhận ra họ nên đã chụp hình và quay phim lại và đăng lên mạng xã hội tràn lan.

" Được chưa Giờ thì nhanh đi thôi người ta nhìn kìa." Không ngờ anh chồng mình lúc nhõng nhẽo đòi hôn lại đáng yêu như thế chứ.

"Vậy còn được" Nam nắm tay Dương bước lên xe, ngồi trên xe tay vẫn cứ nắm chặt không buông cho tới khi tới nhà.


"Dương gọi điện về nhà báo với ba mẹ là tối nay con không về.".

"Con đi đâu à" Mẹ ruột Dương hỏi

"Con ở nhà chồng của con"

"Nhưng tụi con còn chưa cứoi mà, con về nhà câun ta ở vậy mất giá con trai mẹ lắm. Mà sao cậu ta chưa có ý định cầu hôn con à. Nếu có được cầu hion con cũng phải chảnh lên một xíu đấy nghe chưa. Để sau này về còn làm nóc nhà chứ. Nhớ đấy, con trai mẹ giỏi giang vậy mà" Giống như dặn dò con trước khi lấy chồng vậy.

" dạ con biết rồi "

......

" Anh ơi! Anh dọn nhà sạch sẽ đi nha, lau nhà luôn đó. Em sẽ chuẩn bị đồ nấu ăn. "

" Nhưng anh là bệnh nhân mà" Nam ở sau lưng ôm eo Dương và nói

" Vậy là anh không muốn phụ em làm việc nhà à?" Dương hỏi

"Vậy thì thật tiếc quá, em đang tính tối nay cho anh ăn lẩu dê mà, xem ra anh không muốn ăn thì phải?" Dương giả bộ buồn rầu

Nam nghe vậy ngay lập tức bước ra phòng khách bắt đầu dọn nhà. "Dọn nhà thôi mà, có gì khó đâu. Lau nhà thôi mà Võ Đình Nam anh cái gì cũng biết làm

Dương chỉ biết ôm bụng cười, không biết nói gì hơn.

" Em biết ngay mà anh xã của em đang thèm ăn lẩu dê mà. Nhưng mà đâu phải muốn ăn là ăn được đâu anh. " Nụ cười nham hiểm của Dương

Nam chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa lắm, anh ta đang nghĩ tới món lẩu dê tối nay thì phải