Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 428: Trong tâm trí đều là cô



John và các lãnh đạo cấp cao của công ty đều cau mày, lập tức tiến lên giải vây: “Anh cảnh sát, Tống Hân Nghiên chỉ là CTO của công ty, tất cả mọi quyết định về chính sách đều là ban giám đốc của công ty ban hành.”

“Đúng vậy, cô ấy chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển.”

Tống Dương Minh cũng bảo vệ Tống Hân Nghiên ở sau lưng: “Nghiên cứu phát triển không liên quan trực tiếp với nhà máy sản xuất. Cho dù ý kiến là em ấy đưa ra nhưng việc này cũng không liên quan đến em ấy.”

“Rất xin lỗi.”

Cảnh sát tỏ vẻ nghiêm túc: “Mấy công nhân bị thương đều cáo buộc cô Tống phải chịu trách nhiệm vì sự cố lần này. Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn chưa có kết luận, nhưng phối hợp điều tra là nghĩa vụ của cả công ty. Cho nên bây giờ chỉ là phối hợp điều tra thôi, không phải trực tiếp bắt giữ. Ngoài ra…”

Anh ta nhìn quanh mấy người đứng đó: “Rốt cuộc chuyện này là do người làm hay là sự cố ngoài ý muốn thì vẫn chưa thể xác định được. Vì lý do an toàn, mọi người đang ngồi đây, đặc biệt là anh John và các lãnh đạo cấp cao của PL đều phải đi theo chúng tôi một chuyến.”

Nói xong, anh ta gọi mấy nhân viên cảnh sát, mời mọi người lên xe.

Hàng mày rậm của Tống Dương Minh nhíu chặt, trên khuôn mặt cương nghị đè nén lửa giận.

Tống Hân Nghiên vội vàng trấn an: “Anh, em không sao đâu, chỉ là phối hợp điều tra thôi. Cũng không phải chỉ có một mình em, tổng giám đốc và tất cả quản lý cấp cao của công ty đều phải đi, anh không cần lo lắng. Huống hồ…”

Ánh mắt của cô sắc lạnh: “Em cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Tống Dương Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, vuốt ve mái tóc của em gái: “Lúc ở Hải Thành, nhà máy của em xảy ra chuyện, anh trai ở trong quân đội không thể giúp gì cho em. Lần này anh sẽ không để em gánh chịu một mình nữa đâu. Đi thôi, anh đưa em đi. Hân nghiên, anh sẽ ở bên ngoài đợi em. Đừng sợ, phải tự chăm sóc cho mình.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp, cô gật đầu mỉm cười.

Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị.

Khoa nhi.

Tưởng Tử Hàn túc trực ở phòng bệnh chăm sóc con gái suốt cả đêm. Lúc đi ra ngoài, dáng vẻ mệt mỏi khiến anh càng lạnh lùng hơn.

Chúc Minh Đức sốt ruột chờ ở bên ngoài đã sắp phát điên, vội vàng tới đón: “Nhà máy sản xuất sản phẩm mới của PL xảy ra chuyện rồi.”

Đôi mày kiếm của Tưởng Tử Hàn hơi nhíu lại.

Chúc Minh Đức không đợi anh đặt câu hỏi đã lập tức nói tin tức mà mình nhận được: “Tối qua, phân xưởng chứa dung dịch gốc trong nhà máy phát nổ. Lúc đó các công nhân đang tăng ca, vụ nổ lan ra diện rộng, năm công nhân thiệt mạng tại chỗ, ba mươi mấy người bị thương, thương tích không ngừng nghiêm trọng hơn… Anh John, cô Tống và những người có liên quan đều bị đưa đi điều tra.”

Hai đầu lông mày cụp xuống của Tưởng Tử Hàn che giấu vẻ âm u và sốt sắng.

Anh lạnh lùng quay sang Chúc Minh Đức: “Rồi sao?”

Chúc Minh Đức sửng sốt: “PL… cũng có… cổ phần của chúng ta.”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn rét lạnh: “Cậu cho rằng John chết rồi à?”

Chúc Minh Đức: “…”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn híp lại: “Chúc Minh Đức, xem ra cậu rảnh quá nhỉ? Hay là cậu muốn chuyển đến PL?”

Chúc Minh Đức toát đầy mồ hôi: “Không đâu!”

“Vậy nghĩa là cậu cảm thấy tôi rất rảnh, sau khi ở bệnh viện trông chừng suốt cả đêm còn có tâm trạng đi lo chuyện rắc rối của người khác? Hay là, cậu cũng bị Tống Hân Nghiên mua chuộc, người ở chỗ tôi nhưng tâm lại ở chỗ của cô ta? Có muốn tôi phê duyệt thư xin nghỉ hoặc là thư từ chức cho cậu không?”

Chúc Minh Đức hối hận muốn chết, thật sự chỉ hận không thể tự tát vào miệng mình một cái.

Tại sao anh ta phải nói thêm một câu như vậy chứ!

Chúc Minh Đức lập tức dõng dạc bày tỏ lập trường của mình: “Sếp à, tôi tuyệt đối trung thành với anh và Tưởng Thị. Sở dĩ tôi lắm miệng là vì thấy anh và anh John là anh em, quan hệ tốt nên mới nói. Đương nhiên, tôi tin tưởng anh John sẽ có đủ năng lực để giải quyết ổn thoả những chuyện này! Bây giờ anh đến công ty hay là về nhà nghỉ ngơi trước? Tôi bảo tài xế lái xe tới!”

Tưởng Tử Hàn tức giận không có chỗ trút, người phụ nữ đáng chết kia đúng là âm hồn bất tán!

Anh tức giận nói ngay tại chỗ: “Tiền bạc và nghỉ ngơi có quan trọng bằng con gái tôi không? Cậu đặt tiền vào mắt hay là đầu óc bị chó gặm rồi hả? Chuyện của một người phụ nữ không liên quan gì cũng dám lấy ra làm lãng phí thời gian của tôi…”

Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.

Tóm lại đều là lỗi của anh ta hết!

Cứ một hai phải đụng vào vết thương lúc tâm trạng sếp nhà mình không tốt.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mắng Chúc Minh Đức một trận.

“Trở về công ty.” Anh tức giận thốt ra ba chữ rồi bỏ đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, trái tim đột nhiên nhói đau.

Giống như có vô số mũi kim đâm lên, chằng chịt khắp nơi, đau đến mức khiến anh không thở nổi.

Mồ hôi lạnh đồng loạt túa ra.

Bước chân Tưởng Tử Hàn lảo đảo, một tay vịn lên tường, tay kia ôm ngực, hơi khom người hít thở hổn hển.

Chúc Minh Đức bị dạy dỗ cho mặt mày xám xịt đang cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy sếp của mình đứng khựng ở đó.

Anh ta ngẩng đầu lên, lập tức sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng chạy tới đỡ anh: “Là đau dạ dày hay là đau tim?”

Dạo gần đây, tình trạng này xảy ra rất nhiều lần với Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn đau đến mức thần trí hỗn loạn, nhưng trong đầu lại xuất hiện giọng nói và dáng điệu của Tống Hân Nghiên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Lúc cười, lúc khóc, lúc giận, lúc đau lòng…

Ngổn ngang lộn xộn, vô số biểu cảm, giống như các ký tự rời rạc, hiện ra từng cái từng cái một.

Tưởng Tử Hàn cắn chặt răng, kiềm chế đến mức thái dương nổi gân xanh.

Anh tức giận hất bàn tay Chúc Minh Đức đưa tới, siết chặt vạt áo của anh ta chất vấn: “Có phải Tống Hân Nghiên đã hạ bùa mê trong đầu tôi hay không? Rốt cuộc cô ta đã hạ bùa mê gì, tại sao cứ như âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại xuất hiện rồi tra tấn tôi như thế!”

Chúc Minh Đức: “!”

Ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tưởng Tử Hàn gầm lên chất vấn một trận, sau đó đẩy Chúc Minh Đức ra, đè nén cảm giác đau nhức kia. Mặt mày anh âm u tái nhợt, sải bước đi vào thang máy.

Chẳng lẽ những lời bọn họ nói đều là thật?

Trí nhớ của anh thật sự đã xảy ra vấn đề ư?



Cửa đồn cảnh sát.

Sáng sớm Khương Thu Mộc mới rời giường đã nhận được tin tức, cô ấy cũng vội vàng chạy tới.

Xe của Tống Dương Minh đậu ở bãi đỗ xe trước đồn cảnh sát.

Lúc này anh ấy đang dựa vào thân xe, ánh mắt thất thần nhìn vào cửa đồn cảnh sát.

Khương Thu Mộc nhìn thấy anh ấy, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy bước nhỏ tới: “Anh Dương Minh, Hân Nghiên đâu rồi? Cậu ấy vẫn chưa ra sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô ấy vừa mở miệng là hỏi liên tiếp, vô cùng sốt ruột.

Tống Dương Minh mỉm cười trấn an cô ấy: “Đừng lo lắng, không liên quan gì đến Hân Nghiên, em ấy chỉ hợp tác điều tra theo thủ tục thôi.”

“Sao có thể không lo được chứ.”

Khuôn mặt thanh tú của Khương Thu Mộc nhăn lại đầy vẻ lo lắng: “Bây giờ trên mạng đã rối tung cả lên rồi. Cũng không biết là tên khốn nào tung tin tức, nói là Hân Nghiên vì thành tích, vì tiền mà ép công nhân tăng ca, dẫn tới mệt mỏi, cho nên mới xảy ra chuyện…”

Hàng mày anh tuấn của Tống Dương Minh hơi cau lại, nhưng nét mặt lại không thay đổi gì: “Miệng của người khác, chúng ta không quan tâm bọn họ thích nói thế nào. Huống hồ sự thật ra sao cũng không phải do bọn họ quyết định.”

“Đạo lý này không sai, nhưng những kẻ ấu trĩ trên mạng…”

Khương Thu Mộc còn chưa nói hết đã thấy Cố Vũ Tùng bước ra từ bên trong.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng tới đón, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”

Ánh mắt Cố Vũ Tùng dừng lại trên khuôn mặt Khương Thu Mộc, sau đó mới ra dấu OK với hai người: “Đừng lo lắng, bọn họ không sao cả. Những người đi vào nên nói thì cũng đã nói, bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ. Trước khi chưa có bằng chứng thì không ai dám bắt bọn họ đâu, chắc lát nữa là bọn họ sẽ ra.”

Vừa nói xong, cổng lớn cục cảnh sát liền có một đoàn người đi ra, chính là Tống Hân Nghiên, John và những người khác.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng bước tới đón.

Khương Thu Mộc kéo Tống Hân Nghiên lại, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Bọn họ không làm khó cậu chứ?”