Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 4



Tôi ôm Mia thật chặt rồi ngồi lên xe, đạp ga phóng về nhà. Bây giờ là 11 giờ đêm, mẹ chắc ngủ rồi! Tôi đỗ xe ở ngoài rồi trèo rào vào trong nhà. Người ở quản gia đã ngủ cả, mẹ tôi thì … không ở nhà.

“Quái …” Tôi nghĩ thầm ” 11 giờ đêm, mẹ không ở nhà thì … ở đâu?”

Phải, đêm nay là đêm thứ ba. Đêm thứ ba tôi về nhà khuya mà mẹ không ở nhà. Lần đầu hởi mẹ nói chuyện công việc, lần thứ hai bảo chuyện người lớn, lần này thì …. Tôi nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch dưới nhà, tôi nhanh chóng thay đồ rồi nhảy phóc lên giường, giả vờ ngủ rồi ngủ thật lúc nào không hay.

– Tiểu thư … – Quản gia nhà tôi lay tôi dậy – Tiểu thư dậy đi học!

– Ra ngoài đi, năm phút nữa ta dậy! – Tôi thò năm ngón tay ra khỏi chăn rồi chùm đầu ngủ tiếp.

Quản gia tôi đành lắc đầu đi ra, ông ta vừa đóng cửa thì tôi lao ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi tô lên môi một lớp sơn bóng, gắn lên tóc một dải tóc giả màu trắng rồi ra khỏi phòng với bộ đồng phục trên người. Đồng phục trường rất đơn giản: áo thuỷ thủ màu trắng với viền xanh lính thuỷ, váy xanh đậm với viền trắng. Phụ kiện đi kèm là một sợi dây màu xanh lính thuỷ để thắt trước cổ, một đôi tất trắng dài tới đùi, có viền xanh đậm và một đôi giày đen.

Tôi bỏ cái ví, iPhone vào cặp cùng một số sách, vở khác rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Chạy ngang qua bếp, tôi bỏ quả trứng chiên, vài miếng thịt xông khói vào bánh mì nướng rồi nhảy lên xe, không quên một nắm kẹo socola. Tôi vừa đi vừa ăn bữa sáng của mình, đầu nghĩ ngợi lung tung. Hẳn nhiên là nhà trường không nhận giữ xe nên tôi gửi nhờ nhà người dân gần trường. Từ đó cuốc bộ vào trường cùng lắm chỉ có vài mét, nhưng đối với tiểu thư như tôi thì nó giống như cả trăm nghìn mét.

( TG: tại tỉ tỉ lười ấy mà)

(Khánh Thy: Mi mà nói một câu nữa là ta bắn cho mi vỡ sọ!)

(TG: *cúi đầu* Tỉ tỉ tha mạng!)

(Khánh Thy: Ai tỉ tỉ của mi?)

Tôi gõ cửa phòng hiểu trưởng, bước vào trong. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị mà nhìn quen quen, là ai nhỉ? Tôi đứng đấy, chẳng nói gì, đầu vẫn hoạt động để nhớ xem bà hiệu trưởng này là ai.

– Khánh Thy tiểu thư! – Bà ta nhìn vào học bạ của tôi rồi nhìn tôi – không giống ảnh 100% nhỉ…

– Hả? – Tôi há hốc mồm, câu nói của bà ta làm tôi muốn xông lên nhìn tấm ảnh trông học bạ xem tôi khác tới cỡ nào nhưng tôi lại kìm chế.

– Cái tóc không giống trong hình cho lắm nhỉ? – bà ấy vuốt vuốt tóc mái của bà ấy rồi nhìn tôi.

– À … – Tôi thở phào – Cái này … là tóc giả ạ!

– Tóc giả? Lẽ nào … – Mặt bà cô tỏ rõ vẻ sửng sốt làm tôi thấy buồn cười. Tôi gỡ sợi tóc highlight ra, mặt bà ấy giãn ra một chút rồi tôi lại cài nó ngược vào tóc. Sau một hồi im lặng, bà ta lôi ra vài tờ giấy rồi nói tiếp – Đây … tiểu thư sẽ ở chung phòng với hai cậu ấm tập đoàn KP và Trần Ngọc Khánh My! Phòng 402! Nếu có gì không vừa ý tiểu thư cứ đến gặp tôi, tôi có thể chuyển phòng cho tiểu thư nhưng tiểu thư phải ở chung phòng với cậu cả của tập đoàn KP vì đó là …

– Ý kiến của mẹ tôi! Tôi hiểu rồi cảm ơn bà! – Tôi nhanh chóng cắt lời bà ấy.

– Tiểu thư học lớp 11A2, cô giáo chủ nhiệm là cô ….

– Thôi khỏi giới thiệu, tí nữa tôi lên lớp là biết ngay ấy mà! Cảm ơn bà nhiều! – Tôi cúi đầu rồi ra ngoài.

Đồ đạc của tôi đã ở sẵn trên phòng, tất cả mọi thứ đã ở sẵn trên đó, chỉ chờ tôi lên nhận chúng. Cái lí do chính mà bà hiệu trưởng tôn trọng tôi là vì tập đoàn của nhà tôi và tập đoàn KP đã chung tiền xây dựng, thú thật thì chẳng có gì quá đặc biệt với tôi. Nhà tôi chung tiền xây quá nhiều thứ, vả lại một người như tôi, đi đâu cũng có người bàn tán đủ chuyện nên nói là một điều quá bình thường.

Tôi mở cửa lớp học, bước vào. Lớp học cũng không tới nỗi tệ, có máy điều hoà và máy nước nước nóng nước lạnh, sướng rồi còn gì! Nền nhà lấp đá hoa cương ( giàu gớm!) nên tôi buộc phải cởi giày ra lúc đi vào lớp.

– Em kia! – Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình – Đi học gì mà muộn vậy?

– Ơ … Em … – Tôi quay lên, nhìn một bà giáo viên chủ nhiệm.

– À khoan … – Bà cô lật qua vài trang giấy, nhìn tôi rồi nhìn quyển sổ vài ba lần – Học sinh mới phải không?

– Dạ.

– Trần Ngọc Khánh Thy, nhìn không giống hình lă … – Bà cô nhìn tôi, tôi gỡ dải tóc highlight ra làm bà ta vỡ lẽ. Không lẽ nào người lớn bây giờ họ lại ngố đến thế? Bà ta à một tiếng rồi lôi cổ tôi lên bục giảng – Em giới thiệu đi!

– Chào mọi người, mình là …

– Tiểu thư Trần Ngọc Khánh Thy đó mấy em! – Tôi vừa nói được năm chữ thì bà cô cắt lời làm tôi hoá đá – Rồi, em nói tiếp đi!

– Là con gái lớn của …

– Tập đoàn GoT đó mấy đứa, giúp xây dựng trường ó! – Bà cô lại nhoi nhoi cắt lời tôi lần hai – Đừng bận tâm cô, nói tiếp đi em!

Tôi liếc nhìn bà cô, bả phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi quay xuống nhì cả lớp đang bụm miệng nhịn cười.

– Dạ là chị của …

– Là chị của … Umh … – Bà ta chưa hết câu thì tôi đã bỏ vào miệng bà ấy một cái bánh bao cỡ bự.

– Là chị của Trần Ngọc Khánh My! – Tôi tuôn nguyên một tràng. Cả lớp giờ không nhịn cười được nữa, cười phá lên khi nhìn thấy bộ mặt của bà cô. Ngay cả tôi cũng không nhịn được cười.

Bà cô hí ha hỉ hửng lôi tôi xuống bàn cuối, cho tôi ngồi ở đấy làm cả lớp ồ lên kinh ngạc. Ai đi học chả biết. Học dốt ngồi bàn đầu, học giỏi ngồi bàn cuối, tha hồ ăn vụng, chơi game. Ban đầu một lũ ngồi bàn đầu, phải đấu tranh dữ lắm mới chiếm được bàn cuối danh giá! Tụi nó nhìn tôi like a boss, nhiều đứa bái làm Sư phụ, tranh nhau hỏi kinh nghiệm để được ngồi bàn cuối, nhiều đứa còn kết thân xin ngồi chung. Thật hết biết!