Dụ Hôn

Chương 85: Chảy chung một dòng máu



Cố Tương nhíu mày nhìn lướt qua Mạnh Nghiên, cô lạnh lùng nói: “Mắc mớ gì tới cô?”

“Chị lấy đồ của anh trai tôi, có 5tin tôi sẽ nói cho anh ấy biết không.”

Mạnh Nghiên luôn đáng ghét như vậy!

Cố Tương cười: “Anh của cô? Vậy 6cũng phải để anh ấy nhận cô em gái này mới được chứ.” Mạnh Viễn Châu là con trai của chú Mạnh với người vợ trước, anh ấy có 7quan hệ không tốt với chú Mạnh, rất ít khi quay về đây, ít nhất là mấy năm nay Cố Tương chưa từng nhìn thấy anh ấy. Bình th4ường Mạnh Nghiên và bà Mạnh cũng không dám động vào đồ đạc của anh ấy, sợ lúc nào đó anh ấy trở về mà biết thì sẽ không vui.8 Cho nên dù anh ấy không trở lại, căn phòng của anh vẫn được giữ nguyên.

Lời Cố Tương nói như đâm vào lòng Mạnh Nghiên. Mạnh Nghiên sĩ diện, cãi: “Anh ấy là anh trai tôi, ít nhất trong người cũng chảy một nửa dòng máu giống tôi... Tại sao anh ấy lại không nhận tối chứ?”
“Thế à.” Cố Tương liếc nhìn Mạnh Nghiên, “Hình như tôi với cô cũng chảy một nửa dòng máu giống nhau đấy, nhưng tôi đều có muốn coi cô như em gái, đáng tiếc thật đấy.” “Cố Tương!” Mạnh Nghiên tức điên.

Mỗi lần nói chuyện với Cố Tương, cô ta toàn bị thua thiệt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta lại ghét Cố Tương. Cố Tương nhíu mày, cô cũng không đi ra ngoài mà tiếp tục loay hoay với cái máy quay phim.

Mạnh Nghiên nói: “Tôi mặc kệ, chị đụng vào đồ của anh trai tôi thì tôi phải nói cho anh ấy biết.” “Cô cứ nói đi, xem anh ấy có để ý tới cô hay không.” Cô ta mà gọi điện thoại cho Mạnh Viễn Châu thật, không bị anh ấy mắng cho là tốt lắm rồi đấy.

Mạnh Nghiên nói không lại Cố Tương, cũng chẳng làm gì được cô, nên chỉ có thể đứng đấy tự an ủi mình đừng có tức giận với Cố Tương làm gì.
Cô ta vất vả lắm mới tự an ủi được bản thân, kiềm chế cảm xúc, giọng điệu trở lại dịu dàng, cô ta hỏi Cố Tương: “Sao anh rể không về cùng chị? Hai người lấy nhau lâu rồi mà đến chuyện về nhà cùng chị anh ta

cũng chẳng tích cực, quá đáng thật đấy.” Cố Tương biết Mạnh Nghiện đang giễu cợt mình.

Mạnh Nghiên đã ngồi xuống và nói với Cố Tương: “Mà phải thôi... Lúc đầu người ta cũng vì nể mặt nhà họ Mạnh mới cưới chị. Nếu không có bố tôi thì chị đừng có mơ được bước vào nhà họ Giang! Tính tình chị không tốt, đến nhà họ Giang nhất định họ sẽ không thích chị, đúng không?

Cố Tương biết Mạnh Nghiên chỉ muốn chế nhạo cô thôi mà.

Cô nhìn Mạnh Nghiên và bảo: “Cô không cần quan tâm việc nhà họ Giang có thích tôi hay không đâu. Tôi cảm thấy chính cô nên suy nghĩ kỹ một chút xem... Nếu để mẹ biết chuyện cô yêu đương ở bên ngoài, còn tìm phải thằng cặn bã... thì không biết bà ấy sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Mặt Mạnh Nghiên tối sầm: “Làm sao chị biết?” Cố Tương liếc cô ta một cái, “Không muốn để cho mẹ biết thì bớt chọc đến tôi đi.”

“..” Mạnh Nghiên đành phải ngậm miệng.

Cô ta nhìn Cố Tương, trong lòng vừa tức vừa không thể làm gì được cô. Cố Tương vừa cầm máy quay phim ra khỏi phòng của Mạnh Viễn Châu thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Cô lấy điện thoại ra, thấy là Giang Trà gọi tới, “A lô.” Giang Trì: “Anh đến rồi.”

“Anh vào đi, tôi xuống ngay đây.”

Cố Tương mang máy quay phim về phòng mình cất, sau đó mới xuống dưới nhà đón Giang Trì.

Mạnh Nghiên cũng không bỏ qua cơ

hội này.

Dù đã từng gặp mặt “anh rể”, nhưng

bây giờ cô ta vẫn nóng lòng muốn

nhìn thấy ông già này. Chỉ khi nhìn

thấy Cố Tượng kết hôn với một lão

già như vậy, trong lòng cô ta mới có

thể dễ chịu hơn một chút.
Trước cửa có chỗ đậu xe trống, Cố

Tương đứng ở cửa chờ Giang Trí đỗ

xe, Mạnh Nghiên đứng sau lưng cô

cũng ló đầu ra ngoài nhìn Giang Trí

xe. Cố Tương hỏi: “Cô nhìn cái gì vậy?”

“Tôi xem anh rể của tôi! Chẳng mấy

khi anh ấy đến đây, nên tôi cũng

phải nhiệt tình một chút chứ đúng

không?” Mạnh Nghiên nói, trên mặt

nở một nụ cười đúng mực.