Dụ Hôn

Chương 81: Giang trì, anh là người tốt



Cố Tương nhìn Giang Trà, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.

Quả nhiên, một người đàn ông dù có trâu bò đến đầu thì cũng5 không thể tránh khỏi là loài động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Bình thường giả vờ như một quý ông, giờ nhịn không được rồi6 hả?

Cố Tương cảnh giác nhìn Giang Trì, cô cũng không dám giễu cợt anh nữa mà thử khuyên: “Kích động là ma quỷ, người anh em, h7ãy tỉnh táo một chút.”

Quên mẹ nó người anh em đi!

Giang Trì nhìn chằm chằm Cố Tương, tính khí cũng nổi lên, “Ngậm miện4g! Hôm nay ông đây không muốn tỉnh táo.”

Anh quá hung dữ làm Cố Tương giật nảy mình.

Này này này... Ngay đến cả "Ông đâ8y cũng phun ra rồi! Đúng là điên rồi!

Chỉ là, không muốn tỉnh táo là có ý gì?

Anh sẽ không thật sự muốn... Cố Tương run lẩy bẩy, cô nói: “Giang Trì, anh không phải thật sự muốn.”
“Làm thịt em thì thế nào?” Nhịn cả đêm rồi, hiện giờ Giang Trì cũng có chút táo bạo.

Cố Tương nói câu nào là anh trực tiếp bật lại câu đó,

“...” Giang Trà luôn rất để ý hình tượng của mình, anh là một người có rất có giáo dưỡng.

Như thế này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh.

Chẳng lẽ hơn nửa đêm rồi nên anh giải phóng bản thân?

Cố Tương thầm lẩm bẩm trong lòng, cô cẩn thận quan sát nét mặt của Giang Trì, và chỉ thấy một đôi mắt đen đầy vẻ không vui.

Cô còn chưa kịp nghĩ nên nói gì thì Giang Trì đã lật người đè cô xuống gối.

Có vẻ như anh muốn làm thật rồi!

Cố Tương chớp chớp mắt, đôi mắt to rất vô tội, “Giang Trì... Bác sĩ Giang à, anh đừng như vậy, tôi biết anh là người tốt, bắt nạt phụ nữ yếu đuối đâu phải việc anh có thể làm ra?” “Em mà là phụ nữ yếu đuối?” Giang Trì nghe cô nói thế mà không biết nói gì luôn.
Cô yếu chỗ nào? Cố Tương cụp mắt xuống, tỏ ra tủi thân, “Tại sao tôi không phải là một người phụ nữ yếu đuối chứ.”

Bề ngoài cô tỏ ra mình rất yếu đuối, nhưng thật ra trong lòng lại đang nghĩ, tên đàn ông thối này, đợi khi nào anh thả tôi ra xem tôi có đánh chết anh không.

“Tính tình em còn hung dữ hơn cả tôi, có chỗ nào giống phụ nữ yếu đuối?” Giang Trí khịt mũi.

“Tôi có hung dữ thể nào thì chẳng phải hiện giờ cũng ở chỗ này mặc cho anh làm thịt sao?” Cố Tương nói: “Làm phụ nữ thật là đáng thương, ở trước mặt đàn ông đến năng lực phản kháng cũng không có.”

“..” Giang Trì nghe cô nói mà cảm thấy trán nổi đầy gân xanh, “Cố Tương, tôi là chồng của em đấy.”

Có phải cô đã tính sai cái gì không?

Sao nói anh giống như một tên lưu manh khốn nạn vậy!
Cố Tương: “Tôi biết anh là chồng của tôi... Vậy tôi hỏi anh, anh thích tôi sao?” “...” Câu hỏi này của Cố Tương làm Giang Trì ngây ngẩn cả người.

Đúng là anh nổi lòng ham muốn cơ thể cô, nam nữ độc thân sống chung một mái nhà khó tránh khỏi sẽ có lúc không kiềm chế được mà nổi lên và chạm...

Còn thích thì...

Anh thực sự không có cách nào cho cô được một đáp án chắc chắn.

Cố Tương thừa cơ anh đang do dự mà nhanh chóng lấn tới: “Đúng chứ? Anh không thích tính cách của tôi, cảm thấy tôi vừa hung dữ vừa bá đạo, tính tình còn không tốt... Đúng là dáng dấp của tôi trông cũng được, khiến anh nổi lên ham muốn đấy, nhưng sau này thì sao? Tôi già rồi, không còn xinh đẹp nữa, anh xác định mình hi vọng sau này về già sẽ có một bà lão dữ dằn như tôi ở bên cạnh à? Anh thật sự muốn sống cả đời cùng một người phụ nữ như tôi sao?”
Cô phân tích lý lẽ rõ ràng.

Giang Trì nhìn Cố Tương, anh có

thể cảm giác được rằng cô đang vô

cùng kháng cự mình. Anh duỗi tay

thả Cố Tương ra!

Nhân cơ hội này Cố Tương nhanh

chóng ngồi dậy, không quên khích lệ

anh: “Tôi biết bác sĩ Giang là người

tốt, sẽ không ép buộc người khác

mà. Bác sĩ Giang à, sau này anh

nhất định có thể tìm được một người

phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng hơn tôi

gấp trăm lần.”

Nói rồi, cô còn nắm tay lại làm động

tác cố lên để động viên anh, sau đó

thừa dịp anh không nói nên lời mà

leo luôn lên giường.