Dụ Hôn

Chương 20: 20





Ông cụ vừa nhìn thấy Cố
Tương thì cười tủm tỉm, “Sao
cháu về sớm vậy? Chẳng phải
cháu nói tối nay về muộn sao?
A Trì cũng về sớm thế à?”
Có vợ đúng là khác! Trước
đây, bọn họ chưa bao giờ nghĩ
rằng Giang Trà sẽ về nhà sớm
như vậy.
Giang Trà bình thản nói: “Sao
tự nhiên ông lại đến đây làm
gì? Sức khỏe không tốt mà cứ
chạy tới chạy lui”
Cố Tương liếc anh, cô cũng thấy phục anh luôn rồi, ở ngay trước mặt ông mà Giang Trì vẫn có thể ra vẻ lạnh lùng, như thể anh mới là bậc cha chú nghiêm khắc vậy.
“Ông lo Tương Tương không quen ở nơi này nên mới đến xem con bé.” Nói đến đây, ông cụ Giang nhìn Cố Tương và hỏi: “Tương Tương không sao chứ, tại sao vừa chuyển đến đã ốm rồi?”
Khi nghe tin Cố Tương bị ốm, ông cụ Giang cũng trở nên khẩn trương.

Người nhà họ Giang bây giờ đang có cảm giác như chim sợ cành cong vậy.
Cố Tương nói: “Cháu chỉ bị cảm vặt thôi ạ, sau khi truyền dịch cả ngày thì đỡ hơn nhiều rồi.”
Thật ra Cố Tương không nghĩ nó nghiêm trọng, cô đi truyền dịch chỉ để nhanh chóng khỏi bệnh.
“Chắc là là do Giang Trì không chăm sóc tốt cho cháu.” Ông cụ nói xong lại nhìn sang Giang Trì, “Cháu là đàn ông, con bé là phụ nữ nên không thể so sánh với cháu được, bình thường cháu hãy quan tâm con bé nhiều hơn đi.”
“...” Giang Trì phát hiện bây giờ mình làm gì cũng là sai, không làm cũng sai.
Anh đành đáp: “Vâng.”
Cho nên anh mới bảo phụ nữ thật phiền phức!
Ông cụ Giang nhìn Cố Tương và nói: “Nếu đã ốm thì cháu không phải ở đây với ông đâu, mau đi nghỉ cho khỏe đi!”
Nếu đến cả Cố Tương cũng gặp chuyện thì thật sự là hết cách.
Cố Tương nói: “Vâng ạ.

Vậy ông cũng về nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Cố Tương mới đến đây lần đầu nên chưa quen, Giang Trì đưa cô vào phòng ngủ.
Ở đây anh chỉ dùng một phòng ngủ, bên cạnh còn có một căn phòng nhỏ dành cho khách, nhưng chỗ này hiếm khi có người đến nên hầu như căn phòng đó không dùng đến.
Hai người đi vào, đóng cửa lại, Cố Tương mới hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Giang Trì đứng bên cạnh, anh cao hơn cô một cái đầu, anh nói: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, khi nào ông về tôi sẽ vào gọi cô.”

Không thấy cô nghỉ ngơi, ông nội sẽ không yên tâm quay về.
Cực chẳng đã, Cố Tương đành phải nằm lên giường.
Sau khi Cố Tương nằm xuống, Giang Trì mới đi ra ngoài và nói với ông: “Cô ấy đã đi ngủ, ông có thể về được rồi! Sức khỏe của ông không tốt, đừng có chạy lung tung thế này nữa.”
Ông cụ Giang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện phiếm với Giang Trì một lúc, “Ông như thế còn không phải lo cho cháu đấy sao, ông sợ cháu để con bé ở nhà một mình.

Cháu xem mình bao nhiêu tuổi rồi, người khác tầm tuổi cháu phải có đến hai đứa con rồi đấy.

Bây giờ đã có vợ thì để ý một chút.

Nếu có thể sinh được cho ông đứa cháu trước khi ông xuống mồ là ông mãn nguyện rồi.”
Nghe câu nói của ông nội, Giang Trì bất đắc dĩ thở dài, “Cháu biết rồi.”
Anh biết ông mình có ý tốt.

Người già luôn như thế, họ cảm thấy con người là phải kết hôn, không kết hôn giống như phạm pháp vậy.
Giang Trì ngồi nói chuyện với ông trong bốn mươi phút, lại nghe ông cằn nhằn một lúc lâu, cuối cùng ông cụ mới đồng ý đi về.
Giang Trì tiễn ông cụ xuống dưới nhà, sau đó quay lại, khi đi vào trong phòng anh thấy Cố Tương nằm cuộn mình trên chiếc giường to sẫm màu, cô đã ngủ say.
Khuôn mặt tái nhợt lộ ra ngoài, mái tóc đen như mực xõa tung bên cạnh.
Nhưng có vẻ cô ngủ không được yên, lông mày nhíu lại, đôi môi run rẩy.
“Bố, con sai rồi!”
“Bố, con không dám nữa.” “Bố, lần sau con sẽ thi tốt.”.