Dụ Hôn

Chương 114: Em thấy khá hơn chút nào chưa?



Con mèo nhỏ này mới được hai tháng tuổi, chỉ to bằng một bàn tay thôi, cô sợ mình hơi mạnh tay quá sẽ làm nó bị đau.

Giang Trì5 nói: “Thử một chút đi, đừng sợ, nó rất ngoan, cũng rất hiện.” Cố Tương ngẩng đầu nhìn vào mắt của Giang Trà, cô đưa tay ra nhận lấy6 con mèo.

Bộ lông của con mèo rất mềm, Cố Tương chợt nhớ ra trước đây ở trong nhà của cô cũng có một con mèo mướp, lúc bố mẹ7 cô chưa ly hôn. Nhưng sau đó vì bố cô không thích nên mẹ đã cho con mèo đi. Khi ấy cô còn nhỏ tuổi, vì chuyện này mà đã khóc rất lâu4.

Thời gian dài sau đó, nhìn những con vật nhỏ giống như vậy, cô chỉ cảm thấy không quen, cũng không đâm đυ.ng vào chúng.

8

Hiện giờ được ôm lại một lần nữa, cảm giác ấm áp lúc ấy dường như đã trở lại bên cô.

Giang Trà thấy lúc cô ôm chú mèo, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, anh hỏi: “Em thích không?”
“Nó thật đáng yêu.” Thật ra cô vẫn luôn muốn nuôi một con mèo,

Nhưng vì cô sống trong nhà họ Mạnh mà Mạnh Nghiên không thích, cũng bị dị ứng với những con vật có lông như vậy, cho nên từ xưa đến nay nhà họ Mạnh không bao giờ nuôi con vật gì. Đương nhiên cô cũng không thể nuôi.

Giang Trà nói: “Em thích thì chúng ta mang nó về nhà. Sau này nó có thể làm bạn với em.”

Mèo là loài động vật có khả năng chữa lành tốt nhất trên thế giới.

Hơn nữa, động vật có thể làm bạn với con người, cũng sẽ không khiến bạn phải luôn luôn phòng bị như con người. Giang Trà biết trong một chốc một lát Cố Tương không thể bỏ đề phòng xuống được, anh nghĩ rằng cho cô mang con mèo trở về cô sẽ rất vui. Cố Tương chần chừ, “Nó sẽ rụng lông đấy.” “Em không thích à?” Giang Trí nhíu mày.
Mặc dù tính tình cô không được tốt lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại cảm thấy cô không giống một người hay chê bai này nọ.

Cố Tương nói: “Tôi sợ anh không thích.”

“Anh bình thường mà.” Giang Trì nói: “Anh vẫn muốn nuôi thú cưng, nhưng vì công việc quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc. Giờ có em rồi, chúng ta có thể nuôi nó.”

Hai chữ “chúng ta” làm trái tim Cố Tương hơi giật thót.

Giang Trì nhìn cô, “Em cảm thấy thế nào?” Cố Tương không nói gì.

Giang Trí Đèn bảo: “Em có thể chơi với nó một lúc, để lát nữa rồi hẵng quyết định xem có muốn mang nó về hay không nhé.” Anh cũng không ép buộc cô.

Ông bác đã hái rau xong, bọn họ lại ra vườn trái cây, Cố Tương cũng đi theo.

Cô cảm thấy nông thôn rất yên bình và thoải mái.

Chỉ hái được mấy quả quýt thôi mà đã rất có cảm giác thành tựu, dường như trong lòng cũng không còn thấy quá buồn nữa.
Cô ngồi xổm ở bên cạnh bóc một quả quýt, ánh mắt rơi vào Giang Trà đang nghe điện thoại bên cạnh một cây quýt sai trĩu quả.

Buổi sáng mùa thu vẫn còn vương chút nắng.

Ánh nắng chiếu lên người anh, khiến lần đầu tiên cô phát hiện ra nhìn anh cũng khá thuận mắt.

Giang Trà cúp điện thoại, anh đi tới chỗ Cố Tương và hỏi:

“Em đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Cái gì cơ?”

Anh nhìn cô, “Không phải tâm trạng em không được tốt à? Tôi thích đến đây mỗi khi không vui, để xả stress rất tốt.” “...” Cố Tương thắc mắc: “Không phải hôm nay anh đặc biệt đưa tôi đến đây để chơi đấy chứ?”

“Chứ sao nữa?” Giang Trí nói: “Ở bệnh viện tôi vẫn còn nhiều việc lắm đấy.”

“..” Cố Tương đứng lên, cô nhìn anh, cảm thấy không hiểu nên hỏi một câu: “Vì sao?”

“Cái gì mà vì sao?”
“Không phải anh luôn đặt công việc của mình lên hàng đầu à?” Cố Tương nói: “Tại sao lại muốn tốn thời gian cho tôi.”

Anh hoàn toàn có thể mặc kệ cô.

Vốn ngay từ đầu cuộc hôn nhân của

bọn họ đã là quan hệ hợp tác bình

thường rồi.

Giang Trì nhìn Cố Tương, anh ngẫm

nghĩ một chút sau đó liếc nhìn con

mèo đi theo bọn họ, anh nói: “Thì

cũng giống như nhìn thấy một con

mèo hoang ở ven đường nên muốn

mang nó về nhà ấy.”

Trong lúc Cố Tương còn đang kinh

ngạc, Giang Trí đã cầm lấy tay của

cô, anh nói: “Đi thôi, đi ăn cơm, đói

rồi.” Đã đến giờ ăn cơm trưa.

Dù đang đứng từ xa mà cũng có thể

ngửi thấy được mùi thịt gà bay tới!