Dụ Hôn

Chương 110: Không cho phép đổi ý



Giang Trì: “..” Phụ nữ uống say thật là đáng sợ. Trông cô có vẻ muốn nằm luôn ra bãi cỏ để ngủ, Giang Trí không còn gì để5 nói, bèn bể luôn cố lên.

Cố Tương khá cao nên bế cô cũng dễ.

Cố Tương được Giang Trí bể trên tay, mặt6 áp vào l*иg ngực của anh, mắt ngắm nghiền, lông mi của cô rất dài giống như đối cảnh nhỏ trên mắt.

Nơi này cách7 chỗ đỗ xe cũng không gần, Giang Trà bế cô đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn cô, anh có cảm giác như muốn ôm cô đi đến t4ận cùng thế giới.

Giờ phút này Cố Tương ngoan chết đi được, đầu còn dáng vẻ lúc nào cũng chỉ muốn cãi nhau với 8anh như lúc bình thường?

Trở lại khu Vịnh Tiểu Long, Giang Trí đi vào phòng ngủ của mình và đặt Cố Tương đang say rượu lên giường.

Anh vừa buông cô ra, cô đã giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bị anh ngăn lại. “Nước.” Cô nằm ở trên giường, người chẳng còn tí sức lực nào, chỉ thấy khát. Giang Trì nói: “Chờ đấy.”
Anh nhanh chân đi lấy nước, sau đó đỡ cô dựa vào người mình rồi đút nước cho cô.

Cô đã khóc một trận trước khi về nhà, nên bây giờ có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Giang Trì nhìn dáng vẻ uống nước của cô mà thấy ngoan quá là ngoan. Uống xong cốc nước, anh hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”

“Thôi.” Cô lại nằm trở về.

Giang Trí đặt cốc xuống, giúp cô tháo giày, cởϊ áσ khoác và đắp chăn lên cho cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chăm sóc cho một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ đang say xỉn.

Cố Tương dựa người vào gối, Giang Trợ giúp cô xong đang định đi thì đột nhiên bị cô nắm chặt tay. Giang Trì: “...”

Anh đành phải ngồi xuống mép giường, nhìn cô, “Sao thế?” Hai má Cố Tương ứng hồng, trông có vẻ còn say hơn trước, ánh mắt cô mông lung, “Vừa nãy anh nói sẽ không đuổi tôi đi, có thật không?”
“...” Giang Trí không ngờ cô vẫn còn nhớ lời dỗ dành của anh khi ở trong khách sạn.

Nói thật, anh thấy với cái kiểu say quắc cần câu này của Cố Tương, thì chắc dù mình có nói gì, ngày mai cô tỉnh lại cũng chẳng còn nhớ đâu.

Nhưng anh vẫn gật đầu, “Ừ. Không đuổi em đi!”

Nghe xong lời của anh, Cố Tương thỏa mãn chớp chớp mắt, “Anh đã nói rồi đấy nhé, không cho phép đổi ý.”

Trông cô giống hệt một đứa trẻ! Anh chưa bao giờ biết rằng hóa ra cô là một người dễ hài lòng như vậy.

Đủ để thấy bình thường có giấu mình sâu đến mức nào. Giờ vừa say rượu một cái là bản tính lộ ra luôn.

Cải dáng vẻ ngây thơ này của cô khiến trái tim Giang Trì mềm nhũn.

“Ừ.” Giang Trà dịu dàng nói: “Sau này anh sẽ không đuổi em đi, sẽ ở bên cạnh em mãi, được không? Giờ đi ngủ được chưa?” Cố Tương đáp: “Ừ.”
Cô mấp máy môi rồi đổi một tư thế nằm thoải mái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Giang Trí ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tương, dưới ánh đèn, anh có thể thấy rõ cả lông tơ trên làn da mịn màng của cô.

Anh nhìn chằm chằm Cố Tương suốt một phút, trái tim rung động khiến anh không kìm lòng được mà cúi xuống hôn cô.

Trên người cô có mùi rượu, nhưng anh không cảm thấy khó ngửi chút nào. Giang Trà vẫn luôn nghi, giữa người với người là những cá thể độc lập.

Nhưng anh phát hiện lúc mình hôn

cô lại chẳng cảm thấy đáng ghét tẹo

nào. Có lẽ đây chính là sức hút của

phụ nữ đối với đàn ông.

Trước đây anh chưa bao giờ hiểu,

nhưng bây giờ ở bên có hình như

anh đã hiểu rồi.

Anh muốn cô, không chỉ là nụ hôn

này... Anh muốn, còn nhiều hơn

những gì anh tưởng tượng. Thời
điểm hai người hôn nhau, cánh tay

của Cố Tương đã quấn lên cổ Giang

Trí... Nhiệt độ của cô, hơi thở của

cô, giờ phút này đều thuộc về anh.

Lần đầu tiên trong đời Giang Trí

phát hiện ra, thì ra giữa hai con

người có thể thân mật như thế.