Đốt Cháy

Chương 13



Sữa ấm đã nguội, bánh mì đã nướng vẫn còn nguyên trong lò.

Ôn Lý tìm thấy một bức ảnh về chiếc cổ áo từ máy tính và so sánh nó với chiếc cổ áo trên cổ của Samoyed, nhìn kiểu gì cũng hoàn toàn giống nhau.

Làm sao cô có thể thừa nhận mình đã sai.

Khi Trần Hạc Chinh làm cổ áo, cô đã ở bên cạnh anh ấy.

*

Chú chó Alaska hơn 1 tuổi đang đuổi bướm trong sân biệt thự, còn cô thì ngồi trên chiếc xích đu gỗ. Gió thổi qua, chiếc xích đu khẽ đung đưa, cô gọi tên con chó, một quả cầu lông khổng lồ lập tức chạy tới, đặt chân lên đầu gối cô, thè lưỡi ra vẻ đáng yêu với cô.

Trần Hạc Chinh đang đục lỗ cho cổ áo, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn, đôi mắt đen láy khiến lòng người rung động.

Cô đỏ mặt khi anh nhìn thấy cô, vén mớ tóc lòa xòa quanh tai, biết rõ còn hỏi: "Anh nhìn gì thế?".

"Anh nghĩ đến một bài hát," anh nói, sau đó khẽ ngâm nga, "Năm tháng đã qua, hơi ấm như lụa có thể đốt cháy thân thể."

Ôn Lý cũng đã nghe bài hát này, và cô rất thích lời nỉ non ở cuối bài:

"Mà anh, không hối hận, cùng em."

Dường như có một hương vị ngọt ngào trong không khí, gió nhẹ hơn và mây trắng. Ôn Lý cảm thấy tim mình đập nhanh, cô tránh nhìn vào mắt anh, cũng bởi vậy mà cô nhớ nụ cười nhạt nhưng ấm áp trên môi Trần Hạc Chinh.

Lúc đó thì tốt biết mấy. Thật không may, sau đó bé chó lớn đã mất, và họ đã xa nhau được 5 năm.

*

Bao cảm xúc cùng nhau dâng lên, một lòng bùi ngùi khôn nguôi.

Ôn Lý không thể không gửi ảnh Samoyed cho Phó Nhiễm Ninh.

Phó Nhiễm Ninh lén lút nghịch điện thoại di động trong lớp, nhanh chóng trả lời: [Cậu muốn nuôi chó sao?].

Ôn Lý: [Con chó này là của Trịnh Gia Tuần, mà vòng cổ con chó này đang đeo lại là cái vòng mà Trần Hạc Chinh làm cho Hải tặc].

Phó Nhiễm Ninh kinh ngạc: [Tình tiết máu chó gì vậy? Hai người này cư nhiên ở bên nhau sao? Là bạn bè?].



Ôn Lý theo bản năng trả lời: [Không biết.]

Sau đó lại bổ sung một câu: [ Không dám suy nghĩ nhiều, sợ nghĩ nhiều không đủ].

Dòng chữ "Đang nhập" xuất hiện một hồi rồi biến mất trên màn hình, chần chừ một lúc lâu, Phó Nhiễm Ninh thử nhắn một tin thăm dò: [Mặc kệ hai người họ có quan hệ như thế nào, Trịnh Gia Tuần chắc chắn nhất định biết Trần Hạc Chinh đang ở bệnh viện nào, cậu có muốn hỏi thăm một chút không?]

Vấn đề này, Ôn Lý đã sớm nghĩ tới. Thứ nhất, cô thật sự không thân với Trịnh Gia Tuần, cũng không biết lấy chủ đề nào để mở đầu câu chuyện. Thứ hai, nếu hai người họ thật sự hẹn hò với nhau, cô tùy tiện hỏi như vậy, có phải rất mất mặt không.

Không làm phiền, không vướng bận, đó là nghĩa vụ của người yêu cũ.

Nếu Trần Hạc Chinh đã thực sự bắt đầu một cuộc sống mới, cô không được phá hủy nó, chỉ cần âm thầm ước nguyện.

Cô hy vọng anh sẽ khỏe lại, chỉ cần anh khỏe, phần còn lại đau buồn, cay đắng sẽ do cô gánh chịu.

Giống như cách Trần Hạc Chinh bảo vệ cô, Ôn Lý hy vọng rằng mình cũng có thể bảo vệ Trần Hạc Chinh khỏi gió mưa, để anh ấy không bị tổn hại cho đến cuối đời.

Nghĩ đến đây, tâm trạng chua xót ban đầu dần dần bình tĩnh lại, trong cơ thể Ôn Lý dường như có thêm nhiều sức mạnh và dũng khí.

Một khi đã quyết tâm bảo vệ ai đó, một cô gái dù mềm yếu đến đâu cũng sẽ trở nên cứng cỏi.

Cùng lúc đó, Ôn Lý đột nhiên có một chút kích động ——

Cô muốn quay lại Đại học Đồng Đại để xem.

Phó Nhiễm Ninh đang theo học nghiên cứu sinh tại Khoa Báo chí của Đại học Đồng Đại, sở dĩ Ôn Lý cũng có tình cảm đặc biệt với Đại học Đồng Đại là vì đây là trường cũ của Trần Hạc Chinh.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Trần Hạc Chinh vừa nhập học đã gây chấn động, là thủ khoa đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, giọng hát hay, biết viết nhạc, thành lập ban nhạc, có quá nhiều hào quang.

Điểm cao, ngoại hình đẹp, khí chất lạnh lùng ngông cuồng, tự nhiên có sức hút.

Trần Hạc Chinh thích mô tô, anh yêu nhất chiếc Kawasaki H2, âm thanh của nó trầm như một con thú không bị nhốt. Có rất nhiều bài viết về anh trên diễn đàn của trường, một số trong đó vẫn còn phổ biến trên trang chủ.

Nữ sinh nghiên cứu ngoại hình, quần áo, bài hát mới của anh ấy, cây đàn guitar lủng lẳng trên ngực anh như mặt dây chuyền. Nam sinh nghiên cứu về chiếc xe của anh, chiếc Augusta hàng hiếm tại Trung Quốc, chiếc Diavel1260 được mệnh danh là khiêu vũ với quỷ...

Trong số hàng trăm bài đăng về Trần Hạc Chinh, có một bài đặc biệt sôi nổi, nó thường xuyên đứng đầu và chiếm trang nhất, số lượng phản hồi đã lên tới hàng chục nghìn bình luận, và nó từng được ca ngợi là thần bài trên diễn đàn.

Tiêu đề của bài viết rất đơn giản -

Tôi thực sự muốn yêu Trần Hạc Chinh!!!!

...

Kể từ khi Trần Hạc Chinh giành được giải thưởng Golden Wheat và trở thành nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, mức độ nổi tiếng của anh ấy đã tăng lên rất nhiều và bài đăng này đã được cư dân mạng săn đón. Một số lượng lớn khán giả đã đổ xô đến sau khi biết tin, gần như lấp đầy máy chủ trong khuôn viên trường Đại học Đồng Đại.

Ôn Lý đã lâu không đến Đồng Đại, vì Trần Hạc Chinh, cô luyến tiếc nơi này, nhưng cũng tận lực né tránh nơi này.

Trường học vẫn như cũ, mấy năm nay dường như không có gì thay đổi, cô lại đi dọc theo con đường mà mình nhớ được từ thư viện đến ký túc xá nam, rồi lấy điện thoại di động ra xem giờ, vẫn như cũ mất mười lăm phút.

Ở căn tin Sướng Viên, món mì bò thơm ngon vẫn còn đó, nhưng chủ quán đã thay đổi, không còn là cặp vợ chồng trung niên tốt bụng nữa.

Hai con mèo hoang mũm mĩm cùng nhau chạy ra khỏi bãi cỏ, Ôn Lý nhớ hai con mèo này là anh em, năm đó ăn rất nhiều đồ hộp cô mua, bây giờ chỉ sợ đã quên cô từ lâu.

Hai chữ "thời thế đã qua, hoàn cảnh đã thay đổi", nếu nghĩ kỹ, thật sự là một loại ôn nhu tàn nhẫn, giống như một con dao cùn mài sắc con người.

Trong lúc vô tình, Ôn Lý đi đến sân bóng rổ ngoài trời, nơi có một đám nam sinh cao gầy đang chơi. Trên khán đài bên lề, một số khán giả tụ tập thành nhóm hai nhóm ba, phần lớn là nữ sinh, thỉnh thoảng có tiếng reo hò vỗ tay, trời cao mây xanh, nắng chói chang.

Nơi Ôn Lý đứng, một tia sáng vừa chiếu xuống, vầng sáng mỏng manh xuyên qua tóc cùng lông mi của cô, khiến làn da của cô trong suốt, giống như một loại sứ trong suốt.

Cô đành phải nheo mắt lại, tầm nhìn hơi mờ đi dưới tác dụng của ánh sáng, bóng dáng cao gầy đang chạy nhảy trên sân dần mất đi hình dạng và biến thành một người khác, người mà cô vẫn luôn ẩn sâu trong lòng, ở trong ký ức của cô giấu đi dáng vẻ của người kia ——

"Mau nhìn kìa, người càn quét bảng xếp hạng bóng rổ Trần Hạc Chinh, là sinh viên năm hai!"

"Trời ạ, diễn đàn các tỷ tỷ không có lừa gạt tôi, thật sự rất đẹp trai!"

"Anh có bạn gái chưa? Nếu không, tôi muốn thêm anh ấy trên WeChat!"

"Bỏ đi, thấy cô gái đi giày vải kia không? Người tóc dài, váy chữ A, trên tay cầm chai nước uống thể thao, đó chính là em yêu của Trần Hạc Chinh đó."

"Cô ấy không phải người trong trường chúng ta, cô ấy nhìn rất lạ, tôi chưa từng gặp cô ấy."

"Cô ấy đến từ học viện khiêu vũ bên cạnh."

"Oa, ba điểm!"

"Trần Hạc Chinh —— "

...

Mặt trời trong nháy mắt trở nên cực kỳ chói mắt, gió thổi tung tóc Ôn Lý, phảng phất có thứ gì phá tan kết giới của sương mù, hiện thực cùng ký ức, hai thanh âm hòa vào nhau, gọi ra cùng một cái tên.

"Trần Hạc Chinh —— "

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên sau lưng Ôn Lý.

Ôn Lý còn chưa quay người lại, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng người, cách cô vài mét nghiêng về phía trước.

Thanh niên tóc đen áo đen quay lưng về phía Ôn Lý, nhìn không thấy mặt, nhưng bóng lưng thẳng tắp lại rất áp bức.

Đó là Trần Hạc Chinh, ngay cả khi chỉ có một góc nhìn phía sau, Ôn Lý có thể nhận ra anh trong nháy mắt.

Trần Hạc Chinh cao và có đôi chân mảnh khảnh, ánh sáng mặt trời không chiếu tới nơi anh đang đứng, dưới bầu không khí u ám, anh trông vô cùng lạnh lùng, từ trong người toát ra một mùi vị nhạt và lạnh lẽo. Anh thoạt nhìn trông không dễ gần, cũng không phải dễ trêu, nhưng cảm giác này lại mang đến sức hút mãnh liệt, ánh mắt của mấy cô gái xung quanh đều đổ dồn vào anh.

Len lén nhiều hay nhìn công khai, có đủ kiểu.

Trần Hạc Chinh đối với những thứ xung quanh dường như không để ý, anh chỉ lặng lẽ đứng, không rõ là đang nhìn những thiếu niên đang chạy trên sân bóng hay đàn chim bồ câu đang cất cánh ở phía xa.

Một cảm giác cô đơn khó giải thích, như thể nhớ lại điều gì đó.

Khoảnh khắc Ôn Lý nhìn thấy bóng lưng, gáy của Ôn Lý cứng lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô không phải là "Tại sao Trần Hạc Chinh lại ở đây", mà là "Anh đã xuất viện chưa, đã bình phục hoàn toàn chưa? "

Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, Ôn Lý sững người tại chỗ. Cho đến khi cô gái phía sau lại lên tiếng và gọi tên Trần Hạc Chinh một lần nữa.

Nghe thấy âm thanh, Trần Hạc Chinh quay đầu lại, đôi mắt di chuyển, dần dần đến gần vị trí của Ôn Lý.

Không biết là khẩn trương hay bất đắc dĩ, Ôn Lý theo bản năng muốn chạy trốn, đến một nơi không thể nhìn thấy. Trong lúc hoảng sợ, cô vội vàng quay người lại, nhưng lại va phải cô gái phía sau đang đi về phía Trần Hạc Chinh.

Cú va chạm mạnh đến nỗi cả hai ngã xuống cùng một lúc. Đại khái là da thịt bị trầy xước, bắp chân cùng đầu gối đều rất đau, Ôn Lý nhất thời không đứng dậy được, còn chưa kịp hoàn hồn, một đôi chân thon dài liền hiện ra trước mắt.

Ôn Lý chống tay trên mặt đất, hơi cúi đầu nhìn xuống chân của nam nhân, sau đó hướng lên trên, eo và vai của anh.

Mặt trời chói chang chiếu vào mắt cô, Ôn Lý không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, cô chỉ nhìn rõ ràng Trần Hạc Chinh đi ngang qua cô và đi đến một cô gái khác.

Anh dừng lại và đưa tay về phía cô gái, giữa những ngón tay mảnh khảnh của anh có một tia sáng lấp lánh, giống như một làn sương mù trong đó những hạt nhỏ trôi nổi và chìm xuống.

Thế giới trước mặt cô giống như một bộ phim cũ không có âm thanh nền.

Chất lượng hình ảnh mờ và xuống cấp.

Ôn Lý không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Trần Hạc Chinh.

Giọng nói đều đều, anh hỏi cô gái: "Em có thể đứng dậy được không?"

Cô gái sửng sốt một chút, mặt nhanh chóng đỏ lên, không biết là đau hay là bị ánh mắt của Trần Hạc Chinh nhìn mình như thiêu đốt.

Cô gái nắm lấy bàn tay mà Trần Hạc Chinh đưa ra, cố gắng dùng sức để đứng dậy, nhưng động tác được nửa đường, cơ thể cô gái đột nhiên nghiêng đi, suýt chút nữa thì ngã ra sau, cô gái đỡ cánh tay của Trần Hạc Chinh, cố gắng đứng vững.

"Mắt cá chân hình như bị bong gân," cô gái đi giày cao gót đau đớn nói, một chân chống trên mặt đất, xiêu vẹo đứng không vững, "Đau lắm, dùng sức không nổi."

Trần Hạc Chinh cau mày.

Sau khi cả hai dây dưa kéo qua kéo lại, Ôn Lý đã được một người tốt bụng đi ngang qua đỡ dậy.

Cô cụp mắt xuống phủi bụi trên váy, cô không nhìn hành động của hai người kia, lại không nỡ bịt tai, không thèm nghe xì xào bàn tán xung quanh——

"Cô gái đó nhất định là Ngũ Nhân Nhân, sinh viên năm cuối khoa Lịch sử, được gọi là 'báu vật của thị trấn' của khoa nghệ thuật,nổi tiếng xinh đẹp."

"Người giúp cô ấy là bạn trai sao? Anh ấy đẹp trai quá! Rất xứng đôi!"

"Hãy nhìn quần áo và đồng hồ của anh ấy, chúng đều là hàng hiệu nổi tiếng, loại cực kỳ đắt tiền!"

...

Những lời đó vang lên bên tai cô.

Chóp mũi cô se lại đến sắp khóc, lẽ ra Ôn Lý nên xin lỗi Ngũ Nhân Nhân, nói xin lỗi, là cô đụng phải em ấy.

Tuy nhiên, sự trốn tránh trong tính cách của cô đột nhiên lộ ra, sợ vừa mở miệng sẽ lộ ra tiếng khóc ướt át, nên cô chỉ có thể cụp mắt xuống, giống như một con đà điểu vô vọng.

Cô gái mặt tròn vừa rồi giúp Ôn Lý thấy sắc mặt Ôn Lý không tốt liền quan tâm hỏi: "Bạn không sao chứ? Có bị thương không?"

Ôn Lý lắc đầu nói: "Cảm ơn, mình không sao."

Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống đất, có nhiều tiếng cảm thán từ xung quanh.

Ôn Lý quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Trần Hạc Chinh đang ôm ngang Ngũ Nhân Nhân.

Cảm giác mũi nhức nhối ngày càng dữ dội, như có một lỗ hổng trong tim, có thứ gì đó đang nhanh chóng rút ra.

"Anh đưa em đi bệnh viện, " Trần Hạc Chinh mặt không chút biểu tình nói với Ngũ Nhân Nhân, "Nếu là gãy xương, em sẽ gặp rắc rối."

Dưới sự theo dõi của mọi người, Ngũ Nhân Nhân xấu hổ trực tiếp ôm cổ Trần Hạc Chinh, chỉ là chạm nhẹ vào vai anh.

Mặc dù vậy, trong mắt người ngoài, đó là một cử chỉ thân mật.

Lúc này, trong đầu Ôn Lý vang lên bài hát của "Có Sương" ——

"Em đã nói không cần, không đồng ý liền nói lời chia tay đi."