Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 54: đi với tôi!



Nội dung ngắn gọn, được gửi từ 12 tiếng trước. 
Đường Ngộ thậm chí không cần nhìn tên người gửi cũng có thể dễ dàng đoán được người nhắn đến là ai.
Khóe môi anh hơi hơi cong lên, sau đó rep hai chữ: 【 hoan nghênh. 】
Lúc Diệp Già Lam nhận được tin nhắn này, cô đang ngồi đối diện người nhà bệnh nhân để trao đổi bệnh tình người bệnh.
Di động khẽ rung lên, màn hình lóe sáng, nhưng cô không chuyển mắt nhìn, chỉ nghiêm túc nghe người nhà nói những khác lạ gần đây của bệnh nhân: “Mấy ngày nay trí nhớ thằng bé cứ loạn cả lên, thường xuyên nói về chuyện mấy năm trước, hôm qua còn nói thầm bảo tôi với ba nó đừng cãi nhau nữa…… nhưng chúng tôi rõ ràng đã ly hôn rồi!”
“Bác sĩ, cô nói xem nó bị làm sao?”
Diệp Già Lam ghi đơn giản vài câu, sau đó giương mắt nhìn về phía cậu bé đang ngồi nghiêm trang phía đối diện, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Tầm hai tháng trước.”
Diệp Già Lam: “Gần đây sức khỏe thế nào? Trừ việc trí nhớ không tốt, nói năng linh tinh còn có bệnh trạng khác không?”
“Có ...có, mấy hôn trước còn ôm bồn cầu nôn một trận……”
Người phụ nữ trung niên càng nói, tiếng thở dài càng nặng, tới cuối cùng, hơi cuối kéo dài, giằng co tầm vài giây.
Giọng Diệp Già Lam bình tĩnh, “Đi chụp CT não bộ trước đi.”
“Bác sĩ, cô có ý gì?”
“Lúc trước cũng có bệnh nhân có bệnh trạng y như con dì, ban đầu cũng tưởng là thần kinh có vấn đề, sau khi chụp phim kiểm tra lại xong thì phát hiện trong não có u……”
Lời nói còn chưa xong, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, “Bác sĩ, cô đang trù con tôi đấy à?”
“……”
Tính Diệp Già Lam tốt, nhưng cũng không có nghĩa là nghe mấy lời như thế mà vẫn có thể tâm bình khí hòa được, cô dùng sức cắn môi dưới, bình tĩnh vài giây sau mới lại cong cong khóe môi, “Dì bình tĩnh một chút, tôi cũng chỉ đang nói suy đoán của mình, cụ thể phải đợi đến khi có kết quả mới có thể nói được.”
Nói rồi cô chuyển mắt đến nhìn cậu bé kia. 
Nam sinh khuôn mặt đẹp đẽ, lại cực kì thanh tú.
Cho dù não hay thần kinh có vấn đề, Diệp Già Lam đều cảm thấy đáng tiếc, cô thở dài: “Ra ngoài chính là khoa giải phẫu thần kinh, chụp phim cũng là vì suy nghĩ cho con dì, thuốc phải uống đúng bệnh ——”
Những lời này còn chưa nói xong, có người đã gõ cửa: “Mẹ, mọi người ở bên trong sao?”
Diệp Già Lam nhìn hai người ngồi đối diện, trên mặt cậu bé không có biểu cảm gì, khuôn mặt người mẹ dưới lớp đồ trang điểm lại tái nhợt như cũ. 
Cô khụ một tiếng cho thanh giọng, nói: “Mời vào.”
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, người bên ngoài vừa tiến đến, Diệp Già Lam liền ngơ ngẩn.
Cô không nghĩ sẽ đụng phải người quen trong tình huống này. 
So với cô, người nọ hiển nhiên lại chẳng kinh ngạc gì vì cuộc chạm mặt này, anh nho nhã lễ độ gật gật đầu với cô, “Xin chào.”
Diệp Già Lam thiếu chút nữa đã quên mất, Quý Nhiên căn bản không quen cô.
Cô nâng môi cười, “Xin chào.”
Quý Nhiên đi tới sờ sờ đầu cậu bé, sau đó nâng mắt, nhìn về phía Diệp Già Lam: “Bác sĩ, tình huống của em trai tôi thế nào?”
Không đợi Diệp Già Lam trả lời, người phụ nữ đã tiếp lời, giọng bà rõ ràng phát run, thở cũng không xong: “Bác sĩ nói, có khả năng…… Có thể là có u não……”
Vừa nói xong, nước mắt bà đã trào cả ra. 
“Dì à, dì cũng không cần quá lo lắng……”
Diệp Già Lam giơ tay cọ cọ chóp mũi, lập tức rút tờ khăn giấy đưa qua, cánh tay duỗi ra lại đụng ngay phải bảng tên trên bàn làm việc, khiến nó bị chạm nghiêng.  
Quý Nhiên rũ mắt nhìn, tầm mắt dừng trên ba chữ “Diệp Già Lam” vài giây, sau đó lại chuyển tới trên mặt cô, “Lớp 1 cao trung Nam thành?”
Diệp Già Lam đưa khăn giấy qua, sửng sốt chớp mắt một cái rồi mới gật đầu.
Quý Nhiên há miệng thở dốc, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ mình, lại không nói nữa, vỗ vỗ lên bả vai bà trấn an, “Mẹ, mẹ đừng có gấp, con đi trao đổi với chuyên gia trước.”
Nói xong lại nhìn Diệp Già Lam, Quý Nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Người đàn ông hiện tại đã thành thục không ít, không thể nhìn ra nổi dáng vẻ tức muốn hộc máu lúc đi ra cổng ở nhà ma khi bị Hạ Chí xé áo của rất nhiều năm trước kia.
Thời gian thật đúng là thứ tốt, có thể khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.
Diệp Già Lam không khỏi nhìn chằm chằm cửa thêm mấy lần, còn chưa thu mắt lại đã nghe thấy giọng nữ gần trong gang tấc vang lên: “Bác sĩ, có phải cô cũng coi trọng Tiểu Nhiên nhà của chúng tôi không?”
“…… Không có đâu ạ.”
“Nếu Tiểu Lỗi nhà của chúng tôi không có việc gì……” Người phụ nữ lại nức nở, “Tôi quay lại lập tức giới thiệu Tiểu Nhiên cho cô.”
“……”
Có cảm giác như cô là cá cẩm lý* ấy nhỉ?
(*Cá chép Koi, cá Nhật, cụ thể mời lên google search nhé! Tui lười quá! Đại khái hình như là tượng trưng cho may mắn á)
Diệp Già Lam biết Quý Nhiên hiện tại là tay nhạc đệm trong các buổi biểu diễn của các đại minh tinh nổi tiếng cả trong ngoài nước, ngẫu nhiên máy quay cũng có khi quét đến anh, người ta đẹp trai, dần dần cũng trở thành tay ghita có tiếng trên mạng.
Diệp Già Lam có xem qua video của anh.
Tuy là Tô Cẩm Kha mạnh mẽ ép cô xem, vừa để cô xem, còn không quên khuyên cô: “Loan Loan, nếu không cậu dứt khoát quay đầu nhai lại cây cỏ Quý Nhiên đi, thành rồi còn có thể đi xem mấy buổi biểu diễn miễn phí ý chứ!”
Cô nàng nói như thể Diệp Già Lam muốn ăn là có thể ăn vậy.
Nhìn xem, hôm nay gặp lại, người ta căn bản còn chả quen cô kìa.
Không quen cũng tốt, đỡ phải gặp nhau là thấy xấu hổ.
Diệp Già Lam nhìn người phụ nữ trung niên mặt mày ủ ê, vừa nhìn là biết bà dùng toàn đồ trang điểm cao cấp, khóc nửa ngày mà mi giả không rơi, màu phấn không nhòe.
Cô hít sâu một hơi, cách vài giây mới đáp lại: “Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.”
Trong lòng người phụ nữ đang nặng trĩu tâm sự, nghe cô nói như vậy cũng chỉ thất thần gật gật đầu, không đáp.
Chuyên gia khoa ngoại thần kinh Hoa Khê nổi tiếng khó chiều.
Nhưng cũng gần qua nửa giờ, Quý Nhiên đã nói chuyện ổn đưa hai người kia ra ngoài. 
Hứa Luyến hôm nay nghỉ trực, trong văn phòng rất nhanh chỉ còn lại có mình Diệp Già Lam.
Cô làm thêm nửa giờ, mãi đến hơn mười một giờ, cô mới nhớ ra việc xem tin nhắn nhận được. 
Hai chữ của Đường Ngộ việc hiện trình ình trên khóa màn hình.
Đã qua một buổi tối, Diệp Già Lam nhìn chằm chằm hai chữ “Hoan nghênh”, chớp mắt một cái, ngốc lăng.
Mãi đến khi xem lại tin gửi trước mình gửi cho anh từ tối hôm qua mới phản ứng lại, Diệp Già Lam xì một cái cực khinh miệt với chiếc di động, không để ý đến anh nữa.
Giữa trưa, Diệp Già Lam và đồng nghiệp cùng nhau gọi cơm hộp.
12 giờ 50, lúc Diệp Già Lam xuống lầu lấy cơm hộp về, lại đụng phải một người đàn ông đi ra từ văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh cùng tầng.
Trong tay cô còn cầm hai cái túi, vì đi đường có chút sốt ruột, bị người đàn ông đâm vào lui về sau nửa bước.
Quý Nhiên lập tức duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô, “Ngại quá đụng vào cô rồi!”
Diệp Già Lam ổn vững bước chân, “Không sao……”
Dừng một chút, cô lại nhìn tấm biến văn phòng chủ nhiệm phía sau Quý Nhiên, “Em trai anh……”
“Trong não có một khối u…… Tuy rằng không lớn, nhưng vị trí lại có chút khó làm……”
Diệp Già Lam gật gật đầu, “Chủ nhiệm nói thế nào?”
“Xác xuất phẫu thuật thành công tầm 50%, nếu xác định muốn phẫu thuật thì phải nói trong vòng 3 ngày để chuẩn bị, nếu không khối u mở rộng xác xuất thành công chỉ đến 20%.”
Diệp Già Lam nhấp môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Quý Nhiên nhìn cái túi cô ôm theo, giọng ôn hòa: “Chưa ăn cơm sao?”
Diệp Già Lam cũng theo tầm mắt anh cúi đầu.
Một cái cúi đầu này, cô mới chú ý tay anh vẫn còn đỡ cánh tay mình, vừa muốn lui về phía sau nửa bước kéo giãn khoảng cách, cửa phòng kề bên đã bị mở ra, có người từ bên trong đi ra ngoài, “Lúc bọn họ nói tôi còn không tin, hiện tại mà nói, quả thật là chủ nhiệm Ngô coi phụ nữ thành đàn ông, coi đàn ông thành con vật luôn rồi, chúng ta vừa mới xuống máy bay chưa bao lâu đã bị……”
“A, bác sĩ Diệp?”
Diệp Già Lam nhìn về hướng âm thanh phát ra. 
Người nói chuyện kia thấy cô, động tác đeo khẩu trang cứng lại trong chớp mắt, “Ồh, bạn trai sao?”
Hô hấp Diệp Già Lam cứng lại, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh vị bác sĩ kia.
Người đàn ông đeo một chiếc khẩu trang y tế, bên trên còn đeo 1 chiếc kính, mày anh khẽ nhăn lại, nhìn lên bàn tay Quý Nhiên đặt trên cánh tay cô, sau đó lại không chút để ý thu hồi tầm mắt.
Diệp Già Lam phản ứng lại, lập tức lui về phía sau nửa bước, rút cánh tay ra khỏi tay Quý Nhiên.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Đường Ngộ lạnh nhạt mở miệng: “Bác sĩ Diệp, cô đi ra đây với tôi một chút.”