Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 5: Chắc không phải anh đang ghen.



Thừa Xuân vừa ra khỏi phòng hóa trang đã gặp ngay gương mặt tối sầm của Trương Ác Ma đang nhìn về phía cô. Đôi mắt ông ta tràn đầy sát khí hướng về cô.

Trong giờ phút như thế này, Thừa Xuân biết tốt nhất không nên tiếp tục chậm chạp mà đi nữa mà cô phải chạy thật nhanh đến bối cảnh. Nếu như Thừa Xuân không muốn núi lửa Trương Ác Ma phun trào.

Thừa Xuân cùng Tiếu Tiếu chạy thật nhanh đến, nhìn bối cảnh là cảnh mùa đông lạnh lẽo có tuyết rơi, không gian trong phân cảnh này rất vắng lặng, dường như là cảnh nội tâm nhân vật. Cô nhanh chân bước vào bối cảnh.

Trợ lí quan sát mọi thứ đã chuẩn bị xong sau đó hô to action

Sau tiếng của trợ lí ,Thừa Xuân chợt đứng ngớ người bất động. Cô nhìn chăm chăm vào khung cảnh này mà không hề hành động. Cứ cho là cô đang diễn nội tâm nhân vật. Nhưng mặt mãi không biểu cảm như vậy làm Trương Ác Ma quan sát cô qua màn hình không còn đủ kiên nhẫn.

Trương Ác Ma nóng giận quát to vào bộ đàm.

-Thừa Xuân rốt cuộc cô đang làm gì thế hả? Sao lại không diễn đi chứ!!

-Mẹ kiếp! Đã là phân cảnh cuối rồi cô còn muốn gây quấy sao hả?

Giọng quát giận dữ của Trương Ác Ma làm Thừa Xuân sực tĩnh lại trở về với thực tại.

Thừa Xuân nhớ sau khi cô bước vào bên trong, cô chợt nhận ra mình không biết làm gì cả. Vì Thừa Xuân trong giờ phút không phải là Thừa Xuân của 3 năm trước mà là Thừa Xuân của 3 năm sau. Nên cô hoàn toàn không biết gì về kịch bản của bộ phim này cả. Nói đúng hơn là cô không biết kế tiếp mình sẽ làm những gì.

Và vì như thế Thừa Xuân đứng im bất động, nhưng thật rằng trong tâm trí cô đang không ngừng đảo lộn trước khung cảnh quá quen thuộc này. Nó làm cho cô bị cuốn vào một thế giới do tâm trí cô tạo ra với ảnh tua nhanh của những kí ức cô buộc mình phải quên nhưng nó khắc khoải trong cô.

Chỉ khi nghe được giọng quát của Trương Ác Ma mới kéo được cô khỏi thế giới đầy những kí ức buồn ấy.

Qua bộ đạm, Giọng Trương Ác Ma không còn quát lớn mà ngược lại hạ giọng xuống với cô.

-Coi như tôi xin cô đi Thừa Xuân. Còn cảnh cuối cô diễn giúp tôi. Đừng quấy nữa!!

Thừa Xuân biết bây giờ mình cần phải làm gì. Cô vơ tay thẳng lên,quát thật to.

-Tôi muốn xem lại kịch bản một chút. Tôi quên nó mất tiêu rồi!

Sau lời ấy của cô ai nấy đều lắc đầu thở dài. Riêng Trương Ác Ma phất phất tay với cô. Hàm ý cô muốn làm gì thì làm!



Thừa Xuân trở lại bên cạnh Tiếu Tiếu. Cô bảo cậu ta nhanh chống được kịch bản cho cô.

Tiếu Tiếu lôi từ trong túi ra một sắp photo khá dày. Bên trên đề chữ ' kịch bản phim Gió Thổi Từ Phương Bắc. Thừa Xuân nhanh chống nhận lấy rồi đi lại hàng ghế dài đằng xa đọc kịch bản.

Để không tốn thời gian, Thừa Xuân lướt sơ qua phần tóm tắt. Sau đó vạch thẳng ra trang phân cảnh mà cô cần diễn ở phía sau.

Chẳng hiểu có được gọi là định mệnh sắp đặt sẳn hay không. Nhưng khi Thừa Xuân đọc kịch bản, cô quả thật không dám tin vào mắt mình. Những gì cô đọc trong kịch bản ở phân đoạn cuối trong kịch bản. Quả thật nó rất giống với những gì đã diễn ra với cô ở kiếp trước. Phân cảnh cuối có cô gái, nhưng lại là vai nữ phụ đi tìm nam chính- vốn là chồng trên danh nghĩa trong đêm bão tuyết, cô ta lại phát hiện phát hiện chồng mình ngoại tình sau đó đã chất vấn anh ta và trong lúc xô đẩy vô tình bị ngã ra đường bị tai nạn chết trong đêm tuyết trắng xóa.

Thừa Xuân không thể tin nổi với những điều này. Nhưng chợt ngẫm kĩ lại cô mới nhận ra một điều phỏng đoán. Liệu đây có phải là lời tiên tri của cô ở kiếp trước mà cô không hề hay biết? Nếu quả đúng như vậy thì chính ông trời đã sắp đặt tất cả, chung quy là muốn cô biết. Nhưng mọi chuyện chờ đến vỡ lở ra rồi mới để cô phát hiên ra.

Thừa Xuân lại chuẩn bị rơi vào thế giới riêng suy nghĩ về những điều này. Nhưng Trương Ác Ma mất kiên nhẫn không cho phéo cô làm điều đó.

Giọng ông ta đầy gắt gỏng.

-Rốt cuộc cô đã xong chưa hả?

Thừa Xuân lập tức tĩnh táo. Cô nở nụ cười mỉm la thật to về phía ông ta.

-Xong rồi! Tôi ra ngay đây

Thừa Xuân liếc sơ lời thoại lần nữa sau đó vứt cuốn kịch bản lên trên ghế. Cô chạy nhanh lại vị trí để tiếp tục phân cảnh.

Trong Thừa Xuân lúc này hoàn rất tự nhiên. Bởi vì cô biết những gì đã trải qua đã cảm nhận rồi thì bây giờ diễn tả y hệt vậy thôi.

Trợ lí vừa hô Action lần thứ hai

Thừa Xuân của mùa đông năm ấy trở lại. Một cô gái đôi mắt ưu buồn với tổn thương tột cùng khi thấy chồng mình đang ngoại tình với cô gái khác. Từng cử chỉ nét mặt của Thừa Xuân được quay cận hiện lên như thật không khỏi khiến Trương Ác Ma vốn tức giận lại trở nên dịu đi.

Thừa Xuân vừa kết thúc cảnh quay Trương Ác Ma lập tức đứng bật dậy khỏi ghế không ngừng vô tay khen gợi.

-Thừa Xuân hôm nay cô diễn tốt lắm! Cứ như là cô đã trải qua hết thảy. Coi như hôm nay đi trễ là tội nhưng lạu diễn tốt thế này ngoài xóa tội còn phải được thưởng! Mà thưởng cô cái gì đây?

Ông ta trầm ngâm. Dường như chính là đang suy nghĩ phần thưởng dành cho cô.



-A tôi biết rồi. Tôi sẽ thưởng cho cô một suất nữ chính vào bộ phim tới.

Thừa Xuân nghe phần thưởng ông ta dành cho cô không khỏi chán chề.

Thừa Xuân đã ngán lắm cái cảnh nhìn sắc mặt ông ta rồi.

Cô nở nụ cười sau đó nụ cười biến mất mặt lanh tanh cô đáp lại.

-Tôi nghĩ là tôi sẽ không cần đâu!

Cô vừa dứt câu đã xoay người đi đến bên Tiếu Tiếu.

Cậu nhóc này vừa thấy cô đi đến. Đã ngay lập tức đưa hay ngón cái mình mình lên. Mặt cười niềm nở.

-Good good! Chị diễn tốt lắm nha làm em chút nữa đã khóc vì thương cho chị rồi!

Thừa Xuân cười không đáp. Sau đó kéo cánh tay cậu ta cùng cô vào ghế bên trong ngồi nghỉ ngơi chờ phân đoạn kết.

Ngồi trong ghế nghỉ ngơi thì bên tai Thừa Xuân nghe mấy chữ Phân cảnh nam chính, Tần Khang chuẩn bị. Ngay lập tức cô thấy từ phòng hóa trang đã bước ra. Tư thế anh vẫn hiên ngang và tỏa ra hàn khí, gương mặt điển trai chuẩn soái ca trong mắt phụ nữ. Chỉ cần anh lước qua đã làm điên đảo nữ giới khiến họ không khỏi phải nhìn theo. Nhưng có một điều ngược lại hoàn toàn với mọi người là Thừa Xuân cảm thâdy bài xích chán ghét khi Tần Khang bước ngang qua.

Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh cô. Bị cô dựa đầu vào vai nghỉ ngơi nhìn mấy cô nhân viên đoàn phim nhìn Tần Khang với đôi mắt ám muội mà bỉu môi.

-Chị xem anh ta cũng có gì đâu mà làm quá lên như vậy. Bất quá có chút nhan sắc. Nhưng có sắc thì đã sao, thế giới này đầy người đẹp hơn ta mà còn ấm áp không phải lúc nào cũng lạnh tanh như tuyết sơn ngàn năm thế.

Thừa Xuân nhếch môi cười mỉm. Quả con trai mà điển hình là Tiếu Tiếu thì không thể hiểu được rằng chân lí một khi đã phụ nữ đã yêu thì mọi tật xấu của người đàn ông họ yêu hết thảy đều có thể bỏ qua. Chính Thừa Xuân cũng đã từng như thế, cô đã bỏ qua rất nhiều tật xấu của anh để theo đuổi anh một cách quyết liệt ở kiếp trước. Nhưng cuối cùng tất cả những điều cô nhận lại được đều là thương tích đầy mình.

Giờ đây khi nhìn lại hình ảnh của mình qua mấy cô gái chưa cảm nhận được mùi vị của tổn thương kia. Lúc nào cũng mơ mộng về tình yêu như ngôn tình đẹp đẽ mơ mộng. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi đã giác ngộ sớm hơn họ rất nhiều.

Cơn buồn ngủ chợt ùa về. Thừa Xuân ngáp ngáp mấy cái, chép chép miệng rồi thiếp đi trên vai Tiếu Tiếu.

Tần Khang nhanh chống hoàn thành phân cảnh của mình. Lúc đi ngang qua chổ Thừa Xuân. Anh không ngừng rời mắt khỏi hành động tựa vào vai Tiếu Tiếu ngủ của cô. Không hiểu tại sao nhìn cảnh đấy anh lại cảm cực kì chướng mắt. Trong Tần Khang cực khó chịu. Anh lại ngớ ngẩn đặt câu hỏi Tại sao cô khôbg dựa vào vai anh mà lại dựa vào Tiếu Tiếu như thế.

Tần Khang nghĩ về những điều này anh cảm thấy thật xấu hổ đến kì lạ. Không phải chính anh xem cô là người xa lạ phiền toái xa lạ hay sao? Cớ sự gì lại phải nổi giận với những điều đấy chứ? Chắc không phải là anh đang ghen với Tiếu Tiếu đâu!!