Độc Nhất Sủng Thê

Chương 66: 66




Sau khi mọi chuyện đã được Mạc Tuệ lên kế hoạch một cách  thật hoàn hảo, bên cạnh đó Mạc Hy lại không rõ chuyện gì, khi nghe đạo diễn nói muốn cô thế vai cho Mạc Tuệ, Mạc Hy kinh ngạc nhìn đạo diễn: "Cái gì chứ, tôi không nghe nhầm đó chứ, tại sao lại muốn tôi đóng thế cho Mạc Tuệ? Chẳng phải cô ta đã chuẩn bị hết rồi sao?"
"Cô không nghe nhầm đâu, lại nói cô và Mạc Tuệ là chị em họ mà, thân hình của hai người gần như xê xít nhau chỉ một chút, cho nên đối với vai đóng thế này chỉ có cô là người phù hợp nhất.

"
Hừ!! Cô khinh, đột nhiên lại muốn cô thế vai, iều này làm cô  phải suy nghĩ đôi chút, nhận ra vẻ bất thường trong chuyện này có thể là do Mạc Tuệ đề ra chủ kiến kia cũng nên.

Nếu đúng là như vậy, ắt hẳn cô ta đã sớm có kế hoạch để hãm hại cô, cô tuyệt đối không thể đồng ý việc này, như vậy cô sẽ mắc bẫy của cô ta giăng sẵn từ trước tuyệt nhiên không thể.

"Đạo diễn à, tôi không thể đóng thế được đâu, ông cũng biết đó Mạc Tuệ là diễn viên sẽ có kinh nghiệm hơn, tôi chẳng qua chỉ là một cô nhân viên báo chí thì biết cái gì mà diễn xuất cơ chứ.

"
Mạc Hy đã ra sức để bày tỏ với đạo diễn,với mong muốn ông ta sẽ chọn người khác, ấy mà mọi chuyện không như cô mong đợi, ông ta từ chối thẳng thừng.


Vừa hay, Trình Sầm Ân bước chân đi đến, lên tiếng nói: "Không đâu, tôi thấy cô đây rất có khí chất diễn xuất, và vô cùng phù hợp với vai diễn này.

"
"Ay yo Sầm Ân đó sao tôi còn định đi tìm cậu.

" Dừng khoảng hai giây đạo diễn hỏi: "Nhưng mà lúc nãy cậu nói gì thế?"
Trình Sầm Ân mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, rồi đảo mắt sang đạo diễn tỏ rõ ý vừa rồi: "Tôi nói cô gái này rất phù hợp làm bạn diễn với tôi.

"
What? Trình Sầm Ân anh cũng quá đề cao tôi rồi!!!
Mạc Hy cười ngây ngô, gương mặt e thẹn: "Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể sánh vai cùng diễn viên hạng A như anh Trình đây được, không thể đâu, vậy nên chọn người khác đi.

"_Dù có chuyện gì cô nhất quyết từ chối.

"Cô có thể…" Trình Sầm Ân tiến chân hai bước, khoảng cách của cô và hắn cũng đã gần hẳn, đến độ có thể cảm nhận được hơi thở bạc hà đầy nam tính của Trình Sầm Ân, cộng thêm mùi thơm của nước hoa đắt tiền, thơm xộc vào mũi đến mê mẩn.

Ánh mắt của Trình Sầm Ân nhìn cô có phần thích thú, đôi môi cong lên nói: "Tôi từng nhìn thấy cô trên bìa tạp chí chụp ảnh quảng cáo trang sức cùng ca sĩ hạng A Mộ Khải Uy vẻ mặt của cô lúc đó vô cùng tinh tế và chuyên nghiệp, nếu như cô không nói cô là nhân viên báo chí thì tôi đã nghĩ cô là một người đồng nghiệp cùng nghề với tôi ấy.

"
"Đồng nghiệp cùng nghề sao?"
Trình Sầm Ân nói quá lời rồi, lần đó đơn thuần là chụp ảnh thôi mà, không ngờ lại khiến Trình Sầm Ân phải tấm tắc  khen ngợi.


Không đáp lại lời của Mạc Hy, người chuẩn bị phục trang đem trang phục đến đưa cho cô, Trình Sầm Ân thấy vậy, dặn dò đôi điều: "Cảnh quay sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô đâu, sẽ nhanh thôi chúng ta sẽ hoàn thành trước khi trời sụp tối.

"
Dứt lời, Trình Sầm Ân qua bên kia để trang điểm lại, nãy giờ phấn trên mặt cũng đã nhạt đi một chút rồi.

Mặc khác, Mạc Hy lại bày ra biểu cảm bất mãn nhìn chăm chú vào Trình Sầm Ân, cô có suy nghĩ Trình Sầm Ân chính là đồng bọn của Mạc Tuệ, nếu không tại sao lại khăng khăng chọn cô chứ? Thật phiền phức mà, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa.

Cố tình từ chối vẫn bị lôi vào.

Đạo diễn bên đây cũng đã chuẩn bị xong xuôi, lại nhìn thấy Mạc Hy đứng ngây người, liền cầm cái loa, lớn giọng nói: "Nhanh lên nhanh lên đi, đừng lề mề nữa.

"
Biết là đang nói mình cho nên Mạc Hy vội vội vàng vàng đi thay phục trang, nếu không không kịp quay người bị trách mắng là cô.

"Khốn kiếp, thật không ngờ Trình Sầm Ân lại đối với Mạc Hy vô cùng gần gũi như vậy, chẳng lẽ hắn có hứng thú với cô ta?" Ngồi bên này, ánh mắt của Mạc Tuệ lúc nào cũng  dán chặt vào Mạc Hy, không rời dù chỉ một giây.


Bên cạnh Mạc Tuệ là ả trợ lý, lúc nào cũng kè kè không rời, cứ như hình với bóng nhìn vào lại khiến người ta liên tưởng đến việc hai cô gái yêu nhau, ả ta lên tiếng: "Cho dù cô ta có được ai để mắt đến thì đã sao, chị quên rằng cô ta đã mắc câu rồi ư? Sẽ nhanh thôi cô ta không thể ngoi lên bờ tìm ánh sáng nữa đâu.

"
Nghe thấy điều đó, vẻ mặt của Mạc Tuệ giãn ra trông thấy rõ, thay vào đó là một vẻ mặt nham hiểm vô cùng: "Đúng nhỉ? Cơ mà dây cáp đã lo liệu ổn thỏa hết chưa? Đừng để đến lúc câu cá lại không có mồi.

"
"Yên tâm đi, em đã sắp xếp đâu vào đó cả rồi, chỉ chờ xem bắt cá lên nữa thôi.

" Ả ta cũng không thua kém gì Mạc Tuệ, phải nói là chủ nào thì tớ nấy.

----còn---.