Độc Nhất Sủng Thê

Chương 58: 58




Sau gần năm phút đồng hồ, thì cô cũng tìm thấy thuốc, sẵn tiện đi lấy giúp anh một ly nước: "Thuốc của anh đây."
Thấy bàn tay cầm thuốc của cô gần đưa chạm vào môi của mình, thì không hét toáng lên: "Tôi có thể tự uống."
Mạc Hy cau có, miệng nhỏ quát mắng: "Tôi thấy anh lắm lời quá rồi đó."
Vừa nói, cô thẳng tay đưa thuốc vào miệng của Lục Hàn.

"Ặc!!! Nước, nước… "
Cô nhìn lại trên tay, ra là cô quên đưa nước, hại anh suýt nữa thì mắc nghẹn mà chết rồi.

"Nước đây."
Lục Hàn rất nhanh tay, chụp lấy: "Ực, ực…" Nước sau khi được đưa vào thì thuốc cũng đi theo đó, Lục Hàn thở phù một cái: "Tôi không biết cô đang muốn giúp tôi hay là giết tôi nữa."
Mạc Hy chu môi: "Chẳng lẽ tôi giết anh? Hỏi lạ thật! Cơ mà có cần tôi gọi cho Ngô Tư đưa anh đến bệnh viện không?"
Tuy nhiên, Lục Hàn đã từ chối yêu cầu đó: "Không cần đâu.

Đây chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi.

Không khiến tôi chết được."

"Ừm, anh nói gì cũng mạnh miệng cả, đến chừng tắt thở rồi mới biết than trời trách đất."
Mạc Hy tựa như một cô người vợ đang càu nhàu chồng của mình vậy.

Đương nhiên, họ không là gì của nhau cả!!!
Cơ mà nhìn sắc mặt chuyển màu trắng bệch của anh, cô dám chắc anh không ổn đâu.

Nhẹ nhàng lấy cái chăn đắp lên cho anh, căn dặn đôi điều: "Anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi đây một lát."
Lục Hàn chỉ kịp với tay, gọi với thanh âm nặng nề: "Đừng…"
Nhưng mà trong đầu anh vốn đã nghĩ đến viễn cảnh cô đến gặp Mao Thần Kiệt.

Đến cuối cùng cô vẫn bỏ anh đi, như lúc nhỏ cô từng làm vậy…
Hai hãng chân mày rậm rịch bấu vào nhau, hình ảnh về mấy mươi năm về trước dần dần hiện ra…
"Hy Hy à chúng ta nhảy thêm một điệu nữa đi." Trong khán phòng rộng rãi, cậu bé đưa tay nhỏ nhắn ra, với lời mời khiêu vũ thêm một lần nữa.

Tuy nhiên, cô bé kia đã từ chối: "Xin lỗi cậu, đã không còn sớm nữa, mình phải về đây, tạm biệt cậu nhé, hẹn gặp lại lần sau."
"Lần sau gặp lại." Nuối tiếc nhìn cô bé rời đi, mà bản thân không thể làm gì.

Trong đôi mắt tràn đầy sự thất vọng khôn nguôi.

Vậy mà đã mười mấy năm trôi qua, mới gặp lại nhau, nhưng đã không còn như lúc nhỏ nữa rồi.

"Đừng đi…"
Bỗng nhiên Lục Hàn giật mình tỉnh giấc, thì ra là mơ thôi.

Đập tan sự phiền não, anh đưa mắt ra cánh cửa: "Quả nhiên đi thật rồi, có khi hai người bọn họ đang vui vẻ mà ăn cơm."
Nhưng tất cả đều do Lục Hàn tự suy diễn đó thôi, cô thực chất không đi ăn cùng Mao Thần Kiệt.

Đến khi Lục Hàn đã hụt hẫng quay đi, thì cánh cửa chợt mở ra, kèm theo một giọng nói của phái nữ: "Anh tỉnh giấc rồi đó à, có còn đau nữa không?"
"Cô chưa đi sao?" Không thẹn, Lục Hàn quay người lại, lại nhìn thấy cô cầm một tô cháo đặt nhẹ lên bàn, ngớ ngẩn hỏi: "Nãy giờ cô đi mua cháo sao?"

Mạc Hy chậm rãi nói: "Giờ này anh nghĩ xem còn ai bán cháo nữa.

Là tôi đã mượn bếp dưới căn tin để nấu cho anh đó.

Có thấy xúc động không?"
"Một chút cũng không." Ngoài mặt là nói không, nhưng tận sâu đáy lòng anh vốn đã có cảm giác biết ơn cô.

Cầm cái thìa múc từng thìa cháo ăn, còn không quên trêu chọc cô: "Cháo lạt lẽo quá."
"Hừ! Cháo trắng tất nhiên phải lạt rồi, nếu anh thích mặn mà thì đưa tô cháo đây tôi thêm muối vào cho anh ăn." Mạc Hy réo lên bên tai anh.

"Không cần thiết đâu, như này cũng ăn được rồi." Ngoài miệng thì chê bai tài nấu ăn của cô, ấy mà người nào đó lại ăn hết sạch cháo trong tô, một chút cũng không còn, sạch sẽ trơn bóng.

"Có cháo ăn là may mắn lắm rồi, còn ở đó mà chê bai, lần sau có cho tiền tôi cũng không nấu anh ăn."
Giữa đêm tối tĩnh mịch, tiếng hét của Mạc Hy phủ khắp công ty, bởi vì nó quá yên tĩnh, nên đâu đâu cũng là giọng của cô đi, quá có tầm ảnh hưởng rồi.

Thấy Lục Hàn đã ăn xong, cô mạnh tay lấy khăn đập vào miệng của anh, bực dọc nói: "Ăn thì cũng ăn xong rồi, thuốc thì cũng uống rồi, bây giờ tôi có thể đi về được rồi chứ? Vả lại điện thoại của cũng không còn pin."
"Cô đi đi."
Lục Hàn cũng không còn lý do gì để níu cô ở lại.

"Đợi tôi một lát, tôi đi lấy điện thoại đã." Dứt lời, Mạc Hy xoay người trở lại phòng làm việc của mình.


Ánh mắt của Lục Hàn nhìn theo, hiếm thấy môi mỏng của anh mới nhếch lên thành đường: "Cô ấy vẫn đi rồi đến một cách đột ngột như vậy."
Dọc theo lối hành lang, đến tận phòng làm việc đều tối om.

Hại Mạc Hy run sợ bần bật, cô tự trấn an bản thân rằng không có gì cả, chỉ là tối một chút thôi mà, cô phải thật bình tĩnh, phải thật bình tĩnh mới được.

Cơ mà, dù đã trấn an bản thân lại rồi, nhưng cô vẫn thấy lo sợ trong lòng, vào rồi mà không dám đi ra.

Lục Hàn thấy cô đi đã lâu vẫn không thấy cô đâu cả, còn tưởng cô đã đi về, mà tâm trí mách bảo anh là cô chưa đi, nhanh chóng Lục Hàn vội vàng đi tìm cô ngay.

"Mạc Hy… "
Đang sợ sệt, lại còn bị Lục Hàn gọi tên mình, làm cô giật bắn người: "Maaaaaa.

Cứu tôiiii."
----còn----.