Độc Hoa

Chương 12: Trùng



Ollie không biết từ bao giờ bản thân mình khác thường. Khi hắn nhận ra thì hắn đã cưỡng hiếp một thiếu nữ chưa 18. Hắn là kẻ biến thái, hắn chỉ nảy sinh tình cảm đối với  thiếu nữ chưa trưởng thành. Đã nhiều lần hắn muốn kìm nén con ác quỷ trong bản thân lại tìm đủ mọi cách khóng chế nó. Nhưng cuối cùng chúng đều vô dụng. Ollie biết nếu không thể dừng lại ham muốn ghê tởm này hắn chỉ có thể bành trướng sức mạnh bản thân trong giới quý tộc để ém vụ này xuống. 


Cho đến khi hắn gặp Tom. Tom cho hắn thấy trong giờ quý tộc này có nhiều kẻ giống như hắn. Không chỉ là một người hai người mà là cả một nhóm người. Bọn chúng có cùng sở thích đam mê với hắn, bọn chúng thường chia sẻ sủng vật cho nhau. Nhưng Ollie lại cảm thấy ghê tởm chúng. Hắn đã đủ đáng khinh chúng còn đáng khinh nhiều hơn hắn tưởng. Cho đến khi hắn gặp Daisy. Hắn biết Daisy đến bên cạnh mình vì cái gì nhưng hắn không thể ngừng chú ý đến nàng, cưng chiều nàng. Có lẽ hắn thực sự thích nàng. 


"Ollie." - Một người phụ nữ váy đen xuất hiện. - "Anh làm gì mà ngẩn người vậy? Đang nghĩ đến con bé nào xinh xinh sao?"


"Tom?"


"Là tôi. Tôi cải trang để tránh tai mắt vài kẻ thích lo chuyện bao đồng. Trên người tôi và anh có thuốc đánh dấu. Anh có thấy ai khả nghi không?"


Ollie nghĩ đến Daisy nhưng hắn liền lắc đầu.  Tom cũng không hỏi nhiều mà ra hiệu hắn đi theo mình.


"Tôi sẽ đưa anh gặp chủ nhân của tôi. Chắc chắn anh sẽ thích ngài."


*****


"Lewis?" 


"Tạm thời không giết hai người bọn họ vội. Chúng ta phải xem chủ nhân của Tom rốt cuộc là ai."


Lewis hơi nhíu mày âm thầm di chuyển theo Ollie.


Cả hai đi vào một căn phòng nhỏ tối tăm. Tuy không nhìn thấy gì nhưng Ollie vẫn nghe thấy những tiếng răng rắc rất nhỏ. Hắn hơi nhíu mày lần mò muốn tìm công tắc điện nhưng lại chạm vào một bức tường dính nhớp.


"Rốt cuộc chủ nhân của ngươi là gì?" - Ollie cứng đờ lên tiếng. Hắn đã đoán ra điều gì đó nhưng lại luôn phủ nhận.


Tom nhếch môi cười gã vỗ tay hai cái lập tức căn phòng sáng trưng. Khi nhìn rõ vật thể trước mặt mình Ollie dùng ánh mắt không thể tin được nhìn kẻ bên cạnh mình. Trước mặt hắn là một con quái vật to lớn với lớp vảy cứng màu đen bao trùm toàn thân. Nối với con quái vật là vô số sợi tơ trong suốt tựa như keo dính. Trên sợi tơ là vô số bộ phận của các thiếu nữ "sủng vật". 


"Đây chính là chủ nhân của ta." - Tom tiến lại gần dùng thần thái đầy si mê mà hôn lên một trong những chiếc râu của con quái vật. - "Nàng mỹ lệ đúng không?"


"Ọe thứ gớm ghiếc này là gì?" - Anna khó chịu lên tiếng.


"Thứ này trong bách khoa tri thức của Liên Minh Đế Quốc không đưa vào vì họ cho rằng nó đã tuyệt chủng rồi. Vào thời mạt thế, khi khắp nơi đều là bệnh độc có một loài sâu bị biến dạng. Mọi người gọi đó là trùng. Và con trước mặt chúng ta chính là một con trùng cái."


Lewis lên tiếng giải thích. Sau đó rút súng bên hông mình ra.


"Hiện tại chúng ta phải giết chết nó nếu không nó sẽ mau chóng gọi trùng đực đến."


Dứt lời cậu liền nhảy xuống không ngừng bắn về phía trùng cái.


"Không!!! Mày không thể giết nàng."


"Phiền phức." 


Lewis hừ lạnh trực tiếp xả súng về phía gã. Nhưng Tom không hề hấn gì. Gã cười khằng khặc nhìn Lewis:


"Bất ngờ lắm phải không? Ta đã bán linh hồn cho hắn rồi."


Gã vừa dứt lời trên mặt hắn liền xuất hiện hình xăm con nhện. 


"Lại thêm một kẻ ngu ngốc." - Lewis thầm than sau đó quay sang Ollie còn đang ngây người. - "Còn không mau chạy đi."


Ollie dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Lewis nhưng cuối cùng hắn không nói gì mà quay lưng chạy đi.


"Không ai được giết nàng. Không ai được giết nàng." - Tom cười vặn vẹo cả khuôn mặt của gã như đang dần biến dạng, chất lỏng màu đen không ngừng chảy xuống từ hốc mắt, mũi và miệng gã.


"Biểu hiện này..." - Lewis trừng lớn mắt. Cậu rút con dao trong túi mình ra, ngay lập tức con dao biến thành một thanh kiếm rồi dùng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụng Tom rồi kéo dài lên.


Động tác vừa kết thúc Tom cũng vừa biến dạng thành một con vật giống hệt trùng cái nhưng những vảy của nó trông cứng hơn trùng cái rất nhiều.


"Không ngờ bọn chúng cải tạo hắn thành một con trùng đực." - Lewis chậc lưỡi một cái sau đó quay qua sinh vật to lớn trước mặt. - "Giờ thì đến lượt mày."


*****


"Hay anh đẹp trai đi uống rượu với tôi không?" 


"Tiểu thư cô có thể yên tĩnh một lát được không?" - Carol mệt mỏi kéo cô gái đang mềm nhũn trong lòng mình ra. 


"Hửm? Anh đẹp trai, đây là mũi tàu mà. Anh có muốn ôm eo tôi để tôi dang tay bay không?"
Cô gái đột nhiên nhảy chồm lên người anh, hơi rượu lần nữa xộc tới khiến Carol suýt nôn bữa tối của mình ra. Đúng lúc đó con thuyền lắc lư khiến cả ha ngã nhào xuống mặt sàn. 


"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô có sao không?" - Carol xoa vết thương trên đầu mình lo lắng hỏi cô gái.


"Con thuyền đang bị tấn công." - Cô gái đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường. Cô ta lôi ra một chiếc mặt nạ khẽ thì thầm với nó vài câu sau đó quay sang Carol. - "Mau đi thôi."


"Hả? À được."


*****


"Ha, cuối cùng cũng giải quyết xong." 


Lewis lau mồ hôi trên trán đắc ý nhìn xác trùng trước mặt mình. Trùng cái này đang dựng dục trứng vì vậy rất khó để di chuyển. Thật may là vẫn chưa có con trùng con nào nở.


"Lewis, tôi vừa xâm nhập vào camera trong đại sảnh. Ở đó xuất hiện vài con trùng đực và trùng non."


"Chết tiệt. Trên thuyền này rốt cuộc có bao nhiêu con trùng đực đây." - Lewis tức giận bỏ chạy ra ngoài.


"Không chỉ có trên thuyền thôi đâu..."


"Ý cô là sao?"


"Cậu mau chạy lên mũi thuyền đi."


Lewis nghi hoặc chạy lên mũi thuyền và đập vào mắt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng. Vì để bảo vệ mọi người khỏi sức ép của tốc độ di chuyển con tàu cùng mức không khí loãng quá mức, Titanic được bao phủ bởi một lớp kính mỏng. Nhưng lúc này bên ngoài lớp kính mỏng là vô số trùng đực đang bâu đen tấm kính. Chúng đang cố phá bỏ tấm kính để lao vào.