Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 647: Tổ long pháp tướng



Một hư ảnh huyết long từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh xông ra, Hoàng Cửu Châu lập tức nổ tung!

“Cái gì?”

Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Vãi!

Tên nhóc này đúng là vô pháp vô thiên!

Còn dám giết cả gia chủ của nhà họ Hoàng ở Long Hà?

“Ông nội!”

“Bố!”

Một đám người ăn mặc sang trọng bi thương hét lên.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn qua: “Nếu đau lòng như vậy, thì xuống cùng ông ta đi!”

Giơ tay lại tấn công ra một quyền!

Huyết long gầm thét!

Đám người nhà ho Hoàng bị giết sạch ngay lập tức!

Chu Long Hổ mặt không cảm xúc, nhả ra một chữ: “Giết!”

Liền sau đó.

Soạt!

Mấy trăm võ giả xông ra từ bốn phương tám hướng, trực tiếp ra tay!

Người yếu nhất là cảnh giới võ thần!

Người mạnh nhất là cảnh giới hợp nhất!

Khí tức khủng bố nghiền áp xuống.

Kiếm khí, đao khí, ám khí, kịch độc, loại nào cũng có!

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng quát lên: “Tổ long pháp tướng, giết cho tôi!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm đáng sợ bùng phát.

Phía sau Diệp Bắc Minh xuất hiện ma khí màu đen như thác nước!

Một con rồng xông ra từ ma khí, khoảnh khắc mấy trăm võ giả chạm vào tổ long pháp tướng.

Phập! Phập! Phập!

Từng làn sương máu nổ ra!

Mấy giây ngắn ngủi, tất cả bỏ mạng!

“Việc này!”

Mấy ngàn vị khách kinh sợ suýt rớt cả cằm, sợ đến sượt sượt sượt lùi lại liên tục.

Toàn thân Chu Long Đằng run lên kịch liệt!

Hai ông cháu Mộ Thiên Thiên quay sang nhìn nhau, nhìn thấy vẻ chấn kinh mãnh liệt từ trong mắt đối phương!

Khuôn mặt già của Chu Long Hổ trở nên cực kỳ khó coi!



Toàn hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!

Đột nhiên.

Ở một góc không nổi bật, một ông lão đột nhiên mở mắt: “Tổ long pháp tướng, tên nhóc này lại có thể luyện thành tổ long pháp tướng?”

“Ai đang nói đó?”

Tất cả mọi người quay đầu.

Chỉ thấy ông lão này đầy kích động, tay cầm một bình hồ lô rượu.

Ánh mắt rực lửa!

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Chu Long Hổ nhanh chóng gọi nói: “Lão Thạch, giúp tôi giết tên nhóc này đi!”

“Từ nay về sau, tất cả rượu ngon trong thiên hạ mà ông muốn, tôi tìm hết cho ông!”

Lão Thạch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng bị sâu hỏng gần hết: “Tôi muốn làm gì, đến lượt ông nhiều lời hả?”

“Tôi bảo vệ cái mạng chó của ông chỉ vì một lời hứa thôi!”

“Còn chỉ huy tôi một câu, tôi trực tiếp bóp vỡ cái đầu của ông!”

Soạt!

Lão Thạch bước ra một bước xuất hiện trước người Chu Long Hổ, tóm chặt đầu của ông ta.

Một luồng sát khí âm lạnh truyền đến!

Chu Long Hổ nuốt nước miếng, kinh sợ cúi đầu: “Lão Thạch, ông nói đúng…”

Mọi người đều ngẩn người!

Mẹ kiếp, lão ta là ai?

Mà lại dám uy hiếp Tam vương gia?

“Khà khà khà!”

Lão Thạch cười quái dị mấy tiếng, vỗ lên mặt của Chu Long Hổ: “Coi như ông nghe lời, cút đi!”

Sượt sượt sượt!

Chu Long Hổ lùi lại mười mấy bước, được người khác đỡ mới không bị ngã.

Liền sau đó.

Ánh mắt âm lạnh của lão Thạch sầm xuống, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu ngưng tụ tổ long pháp tướng bằng cách nào”.

“Những người ở đây, ngoại trừ Chu Long Hổ ra, thì tôi giúp cậu giết hết toàn bộ, thế nào?”

“Cái gì?”

Toàn hội trường xôn xao!

Tất cả mọi người sợ đến ngốc nghếch!

“Mau đi thôi!”

Có vài vị khách quay người định bỏ đi.

Lão Thạch cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi chưa lên tiếng, các người ai dám đi?”

Lão ta dậm mạnh chân xuống, một luồng sóng khí khủng bố cuồn cuộn nổi lên!

Phập! Phập! Phập!



Mấy chục vị khách muốn ra về trước đều bị nổ tung, hóa thành sương máu, xương cốt không còn!

“A!”

“Đừng…”

“Tôi không muốn chết!”

“Hu hu hu!”

Rất nhiều khách quý đều sợ phát khóc.

Lão Thạch âm lạnh nhìn qua: “Ồn ào!”

Đưa bàn tay như xương trắng đập về phía đám đông!

Phập!

Lại một làn sương máu nổ ra!

Hung tàn!

Sát phạt!

Chết chóc!

Tất cả mọi người đều sợ đến ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng!

Lão Thạch này, đúng là còn hung tàn hơn cả Diệp Bắc Minh!

Lão Thạch nhếch miệng cười: “Vừa nãy tôi đã giết mấy trăm người, đủ thành ý rồi chứ?”

Diệp Bắc Minh chẳng xao động: “Không có hứng”.

Lão Thạch nheo đôi mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Cậu thanh niên, người dám từ chối tôi đều đã chết!”

“Nhưng, cậu rất có tiềm năng, tôi nổi lòng yêu mến nhân tài”.

“Thế này đi, cậu giao ra công pháp tu luyện tổ long pháp tướng, tôi không những giúp cậu giết tất cả mọi người trừ Chu Long Hổ”.

“Mà Thạch Chấn Thiên tôi còn nhận cậu làm đệ tử cuối cùng!”

“Không sợ nói với cậu một câu, tôi là cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ, cũng có thể ra vẻ trước mặt tôi sao?”

“Làm sư phụ của tôi, ông mà cũng xứng?”

Ầm ầm!

Thạch Chấn Thiên giống như một tòa núi lửa phun trào, cảm thấy bị sỉ nhục cực lớn.

Giọng tức giận của lão ta cũng méo mó: “Nhóc con, mày tưởng tao dễ nói chuyện lắm phải không?”

“Đợi tao bắt được mày, có một vạn cách hành hạ mày!”

“Tao không tin mày không giao cách tu luyện tổ long pháp tướng ra!”

Nói xong, Thạch Chấn Thiên cực kỳ hung dữ bay đến!

Soạt!

Để lại một tàn ảnh tại chỗ, lập tức xuất hiện trước Diệp Bắc Minh!

Tấn công ra một quyền!

Tốc độ cực nhanh!