Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 620: Chiếm lĩnh cơ thể



Đao khí lạnh thấu xương cuồn cuộn phát ra, đánh tan hư ảnh của Diệp Bắc Minh!

Những người khác của Huyết Vân Tông ớn lạnh sởn gai ốc.

Huyết La Sát nổi giận thực sự!

“Đi thôi, đến Côn Lôn Hư!”

“Bất kỳ ai chỉ cần có liên quan đến kẻ này, tất cả đều phải chết!”



Tiểu Bạch chỉ về phía trước: “Chính là chỗ này”.

“Hai cô gái đó đã ở chỗ này, được một người phụ nữ khác có khí tức đáng sợ đưa đi”.

Diệp Bắc Minh đi lên trước.

Quanh đây đúng là có dấu vết chiến đấu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: “Cậu nhóc, đúng là có khí tức của Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!”

“Còn có khí tức của Tôn Thiến, nhưng hình như cô ta đã thay đổi!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thay đổi?”

Tôn Thiến có quan hệ nam nữ thực chất với anh, đã coi là người phụ nữ của anh.

Chỉ là, Tôn Thiên luôn vô tư, hình như không quan tâm việc này lắm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng ký gửi trong cơ thể cô ta, lại thêm giống như lời Tiểu Bạch nói”.

“Khoảng thời gian này Tôn Thiến không ngừng tàn sát trong rừng rậm ma thú, tâm thái và tính cách chắc chắn đã thay đổi rất nhiều!”

“Tuy thần nữ Túc Hoàng và Tôn Thiến đã ký điều ước chủ nô, nhưng sợ rằng đã âm thầm ảnh hưởng Tôn Thiến!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Cô ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát: “Sẽ không có nguy hiểm, nhưng tính cách sẽ thay đổi long trời lở đất, cũng không còn là Tôn Thiến của ngày xưa nữa”.

Liền sau đó.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có thứ gì đó!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”

“Ba mươi mét phía trước bên trái, đào sâu mười mét xuống lòng đất!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra, chém một đường xuống đất!

Một miếng huyết ngọc xuất hiện trước mặt.

Vù!

Lấp lánh ánh đỏ máu, hiện lên bóng hình một cô gái!

Chính là Tôn Thiến!



Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, cất giọng lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, Nhược Giai ở bên cạnh anh, vẫn có thể bị người khác bắt đi?”

“Chẳng phải anh rất tự đại sao? Với thực lực của anh, mà vẫn không bảo vệ được người phụ nữ của mình?”

“Nếu không phải tôi vừa hay phát hiện ra bọn họ, anh nói xem sẽ xảy ra hậu quả gì?”

“Ha ha, tôi đưa bọn họ đi rồi!”

“Nếu anh đã không bảo vệ được, thì để tôi bảo vệ đi!”

“Anh cũng không cần tìm bọn họ nữa!”

Tôn Thiến cười lạnh lùng lắc đầu: “Anh chỉ khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm, còn tôi sẽ khiến bọn họ trở thành người phụ nữ mà cả đời anh không thể với tới!”

Giọng nói dừng đột ngột.

Huyết ảnh biến mất!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không đúng, đây không phải Tôn Thiến!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ồ? Cậu thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi hiểu tính cách của Tôn Thiến, cô ấy ghét cái ác như kẻ thù, hơn nữa còn vô cùng trượng nghĩa”.

“Cô ấy không thể nào nói những lời này với tôi, sợ rằng cô ấy đã bị thần nữ Túc Hoàng điều khiển rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đúng là có khả năng này!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Bạch, có phải mày còn biết chuyện gì khác không?”

Tiểu Bạch gật đầu: “Tôn Thiến này vào rừng rậm ma thú mấy tháng, cô ta săn giết rất nhiều ma thú”.

“Vì không ảnh hưởng đến tôi và Tiểu Hắc, chúng tôi cũng không lo chuyện bao đồng”.

“Trong cơ thể cô ta thường xuyên phát ra hai giọng nói khác nhau”.

“Một giọng nói rất lương thiện, một giọng nói khác vô cùng hung tàn!”

Hình như mỗi lần giết chóc, đều như có cơ thể khác đang điều khiển”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Vậy thì cũng không kỳ lạ nữa!

Sợ rằng thần nữ Túc Hoàng đã điều khiển cơ thể của Tôn Thiến.

Còn tại sao cứu Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, e rằng là do Tôn Thiến yêu cầu!

Nhưng.

Đối phương đưa họ đi, tại sao còn để lại những lời này!

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể tìm được khí tức của họ không?”

“Tôi thử xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Càn khôn vô cực, vạn lý truy tông!”

Vù!



Trong tích tắc.

Một luồng lực tinh thần cường mạnh lan ra khắp bên ngoài.

Một lúc sau!

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tìm được rồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Ở đâu?”

“Cách đây một trăm ngàn dặm, chúng ta cộng hưởng thần niệm, cậu tự xem đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Cách mười ngàn dặm, trên một hải đảo, bốn mùa như mùa xuân.

Một ngọn núi giống như thanh kiến, dựng thẳng đứng vút cao chọc trời.

Ba cô gái tuyệt sắc ngồi khoanh chân.

Đột nhiên, một cô gái trong đó mở mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là ai đang nhìn trộm bản thần nữ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bản tháp có thể truyền giọng của cậu qua đó, nhưng chỉ có thể giữ được một lúc thôi”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Thần nữ Túc Hoàng, tôi đã từng cho bà một cơ hội, bà lại dám phản phệ Tôn Thiến?”

Thần nữ Túc Hoàng điều khiển cơ thể Tôn Thiến ngẩn người: “Diệp Bắc Minh?”

Sau đó cười lớn: “Ha ha ha, cô gái này quá ngủ xuẩn”.

“Vài câu nói tùy tiện của tao, đã khiến cô ta giải trừ khế ước chủ nô!”

“Bây giờ cơ thể này chẳng phải tùy tao sử dụng sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng cảnh cáo: “Rời khỏi cơ thể của Tôn Thiến, thả Nhược Giai và Nhược Tuyết!”

“Nếu không, tôi sẽ khiến bà tiêu tan như khói bụi!”

“Ha ha ha!”

Thần nữ Túc Hoàng cười lớn chế nhạo: “Tiêu tan như khói bụi?”

“Trong một năm, tao đã có thể hoàn toàn chiếm được cơ thể này!”

“Đợi tao hồi phục thực lực đỉnh phong, thì sẽ là ngày chết của mày!”

“Diệp Bắc Minh, mày làm tổn thương căn cơ thần hồn của tao, nếu không, lão nương sớm đã sống lại rồi!”

Bà ta gào một tiếng: “Là vì mày, và cả điều ước chủ nô đáng chết đó!”

“Mày yên tâm, hai cô gái của mày vẫn còn có ích với tao, tao sẽ không giết họ đâu”.