Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 539: Không ai đủ tư cách



Tâm trạng của Hạ Nhược Tuyết tốt hơn rất nhiều.

Trên đường quay về, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về một hướng: “Nhược Tuyết, em đợi anh một chút, có người theo dõi”.

“Có người đang theo dõi chúng ta ư?”

Hạ Nhược Tuyết cũng cảm thấy không đúng.

“Bắt lại là biết ngay!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Soạt!

Anh hóa thành một tàn ảnh tại chỗ, trực tiếp xông lên.

Ở vị trí góc rẽ trong ngõ, vẻ mặt của hai người đàn ông biến sắc: “Không ổn, bị phát hiện rồi!”

“Chia ra chạy đi!”

Soạt! Soạt!

Hai bóng hình trong bóng tối chia nhau xông ra.

Diệp Bắc Minh đánh một quyền vào không khí!

Một con huyết long từ nắm đấm bay ra!

Phập!

Một bóng đen trong đó lập tức bùng nổ, hóa thành sương máu!

Một người còn lại quay đầu nhìn một cái, hít khí lạnh!

Một chiếc giày thể thao đạp đến.

Phập!

Lồng ngực người đàn ông đau dữ dội, bị Diệp Bắc Minh đạp ngã dưới đất.

Xương cốt toàn thân đều gãy hết, hoảng sợ cầu xin: “Đại nhân, xin tha mạng!”

Nhìn cách ăn mặc và khẩu âm của người này, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Anh ra từ Côn Luân Hư phải không?”



Cùng lúc đó.

Mộ Thiên Thiên đã tiến vào Côn Luân Hư, đến bên ngoài rừng rậm ma thú.

Sau khi chắc chắn Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cuối cùng thở nhẹ một hơi: “Diệp Bắc Minh? Thiên phú thật đáng sợ, không hổ là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ!”

“Thực lực của anh ta lại khủng bố như vậy!”

“Ngay cả Dương Tiêu cũng bị anh ta giết!”

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên đã giảm sưng.

Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Bắc Minh tát cô ta hai cái, khuôn mặt lại nóng rát!

“Hừ!”

Mộ Thiên Thiên hừ lạnh lùng một tiếng: “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, lại dám đánh bản quận chúa thật?”



Nhưng.

Trong giọng nói của cô ta, không hề nghe thấy có chút tức giận nào.

Ngược lại còn có chút hưng phấn!

Phụ nữ đều thích kẻ mạnh!

Càng đừng nói hoàng triều Đại Chu lấy võ lập quốc!

Mộ Thiên Thiên từ nhỏ đã thề, người đàn ông của mình nhất định là một cao thủ tuyệt thế, tốt nhất phải là anh chàng đẹp trai.

Diệp Bắc Minh rất phù hợp với thẩm mỹ của cô ta, thực lực thì càng không phải nói.

Điểm duy nhất không tốt là: Bên cạnh Diệp Bắc Minh còn có hai người phụ nữ!

Khóe miệng Mộ Thiên Thiên nhếch lên nụ cười tự tin, nhìn về hướng thành phố Giang Nam: “Diệp Bắc Minh, bản quận chúa ăn chắc anh rồi!”

“Chỉ có tôi mới có thể làm vợ của anh, các cô gái khác đều không đủ tư cách!”

Sau khi ném lại một câu.

Thú một sừng cấp chín dưới người cắm đầu vào trong rừng rậm ma thú!

Cùng lúc đó.

Tôn Thiến kinh ngạc ngẩng đầu: “Ấy, sao lại chỉ có một người?”

“Tôi nhớ mấy ngày trước, tổng cộng có hai người, hai con ma thú cấp chín?”

Giọng của thần nữ Túc Hoàng vang lên: “Có lẽ là bị người ta giết rồi!”

“Bị giết rồi?”

Tôn Thiến nghẹn họng: “Không phải chứ, ai mà lợi hại như vậy? Có thể giết ma thú cấp chín!”

Phụt!

Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, quỳ dưới đất dập đầu điên cuồng: “Đại nhân, tôi đến từ Long Đường trong tổ địa!”

“Phụng mệnh điều tra thông tin về sát thần Diệp Bắc Minh, thấy cậu từ phủ Diệp đi ra, cho nên đi theo dõi”.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn người này: “Long Đường đã biết thân phận thực sự của tôi?”

“Đúng thế!”

Người đàn ông gật đầu: “Thế lực của Long Đường phủ khắp các ngóc ngách, tuy cậu che giấu rất kỹ”.

“Dịch dung nhiều lần, nhưng phân tích các thông tin, không khó đoán ra cậu chính là sát thần Diệp Bắc Phong!”

Diệp Bắc Minh lạnh mặt: “Tôi và Long Đường không thù không oán, tại sao các người điều tra tôi?”

Người đàn ông cười gượng còn khó coi hơn khóc: “Đại nhân, chúng tôi không có ác ý…”

“Có ác ý hay không, không phải anh nói là được!”

Diệp Bắc Minh cười tà mị.

Đột nhiên.

Trong đôi mắt của anh bùng phát ra một đường huyết quang!

Huyết hồn chú, trực tiếp lục soát thần hồn!

Lập tức anh đã biết toàn bộ thông tin trong đầu người đàn ông đó.



Liền sau đó.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh hơi khó coi!

Kẻ này đúng là đến từ một phân đà chuyên thu thập tình báo của Long Đường.

Lần này có mấy chục người đến giới phàm tục, chỉ làm một việc.

Thu thập tất cả thông tin của sát thần Diệp Bắc Minh!

Người thân của anh!

Bạn bè!

Thế lực!

Tất cả thông tin có liên quan đến Diệp Bắc Minh, đều phải thu thập!

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng không thôi: “Ha ha, Long Đường muốn làm gì?”

Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc hỏi: “Bắc Minh, sao thế?”

Diệp Bắc Minh giải thích một lượt.

Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc: “Mọi người chắc không có nguy hiểm chứ?”

“Chúng ta có cần trốn không?”

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Trốn tránh, chi bằng chủ động tấn công!”

“Chẳng phải bọn họ muốn điều tra thông tin về anh, muốn biết tung tích của anh sao?”

“Đã như vậy, thì anh chủ động lộ diện, cho bọn họ đến điều tra là được!”

“Anh có ý gì?”

Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc không hiểu.

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Đến lúc đó em sẽ biết”.

Trực tiếp quay về phủ Diệp.

Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo, Ngô Khinh Diên từ Côn Luân Hư chạy về, canh gác phủ Diệp.

“Cậu chủ!”

“Chủ nhân!”

Lúc Diệp Bắc Minh tiến vào phủ Diệp, mấy người tiến lên cúi chào!

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Về hết rồi à”.

“Được biết cậu chủ về phủ Diệp, chúng tôi lập tức vội đến báo cáo công việc!”

Vạn Lăng Phong tiến lên một bước: “Cậu chủ, tiểu đội sát thần tổn thất năm mươi mấy người”.

“Bây giờ chỉ còn lại bốn mươi mấy người!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tiếp tục tuyển người, cho đủ đến một trăm người!”

Vạn Lăng Phong do dự: “Cậu chủ, có cần tăng số người của tiểu đội sát thần không?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần, một trăm người là đủ!”