Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 526: Vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích



“Đậu má!”

“Sao lại thế này?”

Đám người phát ra những tiếng thét chói tai.

Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ co rụt lại: “Cái gì?”

Tiêu Nhã Phi cũng vô cùng khiếp sợ: “Chị, chị mau nhìn kia!”

Tiêu Dung Phi gật đầu: “Thấy rồi, đừng kêu nữa!”

Ánh mắt của Bát trường lão ngưng tụ: “Người trong cấm địa ra tay sao?”

Vèo!

Đám người tu võ còn lại cũng đều nhìn qua, không dám tin.

Tiếp theo.

Kiếm khí kia đột nhiên chuyển hướng, chém về phía người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...

Người thứ chín mươi chín...

Người thứ một trăm bảy mươi...

Phập! Phập! Phập! Phập!

Chỉ trong phút chốc, mấy trăm cái đầu ngươi rơi xuống đất, không ai may mắn thoát khỏi.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Đầu óc tất cả người tu võ ở đây trống rỗng, hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.

Diệp Bắc Minh cũng chấn động: “Loại sát khí ngập trời này... Là vị sư phụ kia?”

“Những ai dám ra đây, đây chính là kết cục!”

Một giọng nữ vô cùng dễ nghe, hơn nữa còn mang theo vẻ cưng chiều thản nhiên truyền đến: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tiến vào đi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Anh không hề do dự bay lên trời, bước từng bước vào bên trong Thiên Môn.

Ầm vang!

Thiên Môn đóng lại, Diệp Bắc Minh biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.

“A!”

Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã tỉnh táo lại, sợ tới mức quỳ trên mặt đất!

Rầm rầm rầm!

Ông ta không ngừng dập đầu về hướng cấm địa long mạch: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”

Xung quanh hoàn toàn ồ lên!

“Đây là chuyện gì vậy?”

“Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy, vừa rồi lại có một kiếm khí bay ra từ trong cấm địa, chém giết mấy trăm Võ Đế, Võ Thần? Mấy chục Tiên Thiên?”

“Trời ơi!”

Hơn trăm ngàn người tu võ sợ tới mức cả người run rẩy.

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi đỏ bừng: “Tại sao có thể như vậy?”

Tiêu Nhã Phi khiếp sợ nói: “Chị, sao em lại có cảm giác người ở bên trong cấm địa quen biết anh ấy vậy?”



Bát trường lão quyết đoán lắc đầu: “Không có khả năng!”

“Lão phu đoán, chắc hẳn là người trong cấm địa nhìn trúng thiên phú của kẻ này, cho nên mới đối đãi với cậu ấy như thế!”

Vân Kiếm Bình há to cái miệng nhỏ nhắn: “Ông nội, anh Diệp... anh Diệp tiến vào cấm địa rồi?”

Khuôn mặt già nua của Vân Chi Lan rung động: “Hình như... hình như là vậy!”

Lôi Bằng rít gào một tiếng: “Đậu má! Đậu má! Đậu má! Đậu má!”

“Anh Sát Thần lại sáng tạo ra kỳ tích rồi! Đậu má!”

Mục Thừa và Tống Điệp Y nhìn thoáng qua nhau.

Ai nấy cũng đều nuốt nước bọt!

Ánh mắt của Mộc Tuyết Tình cực kỳ phức tạp: “Vì sao, vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích?”

“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh là ai?”

Sau khi tiến vào Thiên Môn.

Khung cảnh xung quanh biến đổi.

Trước mắt là một sơn cốc vô cùng quen thuộc.

Một con đường nhỏ uốn lượn quanh co đi thẳng vào sâu trong sơn cốc.

Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: “Đậu má, mình biết ngay mà!”

“Quả nhiên là nơi này!”

“Nơi mình tập võ năm năm, mình vẫn nghĩ nó nằm ở chỗ nào đó trên núi Côn Lôn!”

“Không ngờ lại ở trong cấm địa của đất tổ Côn Lôn Hư!”

Diệp Bắc Minh kích động ngửa mặt lên trời thét dài: “Sư phụ, con đã trở về!”

Đột nhiên.

Một giọng nói truyền đến: “Thằng nhóc thối, đừng kêu nữa, đến lúc đó lại dẫn sói tới!”

Nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở xa xa.

Đúng là Vua tàn sát!

Sát khí đầy trời!

Nụ cười hiền lành!

Hoàn toàn là hai thứ cực đoan.

Bên cạnh Vua tàn sát là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!

Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ!

Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!

Các cô nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt yêu thương.

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Sát sư phụ, con nhớ người muốn chết!”

Ầm!

Lôi ảnh thật mạnh!

Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vua tàn sát, kích động bắt lấy hai tay Vua tàn sát: “Sát sư phụ, sắp nửa năm không được gặp, con ở bên ngoài vô cùng vất vả!”

“Có cái gì... đan dược, bảo bối linh tinh gì không?”



“Mau lấy ra đây!”

“Đồ nhi ở bên ngoài bị người ta bắt nạt đến chết, con muốn báo thù!”

Vua tàn sát co rúm khóe miệng: “Thằng nhóc thối, vừa thấy mặt đã đòi nợ sao? Ta thiếu nợ con hay sao?”

“Mọi hành động của con, ta đã nhìn thấy hết rồi!”

“Tên nhóc con đã đi đến hết đạo tàn sát, ở thế giới bên ngoài muốn làm gì thì làm, ai còn dám bắt nạt con nữa?”

“Con không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi!”

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Khụ khụ, Sát sư phụ, làm gì có chuyện đó”.

“Người xem bây giờ tu vi của con mới là Võ Tôn trung kỳ, các sư tỷ đều là Thiên Tiên đi?”

“Bây giờ con đang rất cần đột phá, cần rất nhiều tài nguyên tu luyện”.

“Hay là thế này đi, người đưa tiểu kim khố cho con xem, con đảm bảo chỉ chọn một vài thứ thôi!”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.

Vua tàn sát không ngừng lắc đầu: “Nhóc con, ta sợ con rồi đấy”.

“Lần trước ta cho con vào tiểu kim khố chọn một ít bảo bối, suýt chút nữa con đã cuỗm hết của ta!”

“Bây giờ, cho dù thế nào ta cũng không thể tin tưởng con được nữa!”

Vua tàn sát tung hoành vô địch ở bên ngoài.

Bây giờ lại lui về phía sau vài bước theo bản năng!

Vô cùng sợ sệt!

“Phì!”

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm.

Trong thiên hạ này, trừ Diệp Bắc Minh ra, sợ là sẽ không ai có thể làm Vua tàn sát lui về phía sau như thế.

“Ha ha ha!”

“Sát sư phụ cũng có ngày phải sợ hãi!”

“Hừ, đối xử với chúng ta tệ như vậy, lại coi tiểu sư đệ thành bảo bối!”

“Tiểu sư đệ mau đi cướp sạch tiểu kim khố của Sát sư phụ đi, lần trước chị còn thấy ông ấy tìm được một dược liệu 5000 năm đấy”.

Nghe được hai vị sư tỷ nói vậy, ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Vậy sau? Sát sư phụ, cơ thể con có chút không thoải mái”.

“Đang rất cần một dược liệu 5000 năm mới có thể chữa khỏi!”

Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Được rồi, sợ con rồi”.

“Cho con!”

Ông ta vung tay lên!

Một dược liệu 5000 năm bay đến.

Đây là một cây cỏ linh chi màu đỏ!

Có tác dụng kinh người!

Không ngờ lại có thể bộc phát ra ánh sáng đỏ như lửa ở trong trời đất băng giá này.

Độ ấm nóng cháy hoà tan tuyết đọng bốn phía!

“Thứ tốt!”