Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 474: Tầng thứ mười



Trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Toàn thân Diệp Bắc Minh được bao trùm bởi huyết khí bùng phát ra từ máu rồng.

Lúc này có một con huyết long đang lượn xoay tròn trên không trung đỉnh đầu anh.

Đột nhiên.

Anh mở đôi mắt, huyết long lập tức chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!

Ầm ầm!

Một tiếng vang lớn.

Ràng buộc được phá vỡ!

Anh kinh ngạc vui mừng: “Quả nhiên máu rồng lợi hại!”

“Không chỉ khiến tôi tiến vào võ tôn trung kỳ!”

“Bất Diệt Kim Thân Quyết cũng tiến vào tầng thứ ba!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, giọt máu rồng này không được bảo quản tốt, đã mất đi một phần lớn năng lượng”.

“Nếu không, sẽ khiến thực lực của cậu tăng lên nhiều hơn”.

“Dùng hình nộm thử đi, Bất Diệt Kim Thân Quyết tiến vào tầng thứ ba, sẽ có hiệu quả không ngờ tới”.

Diệp Bắc Minh kích động trong lòng: “Ồ?”

Anh không hề do dự, trực tiếp gọi hình nộm!

“Hình nộm, giết tao đi!”

Ầm!

Hình nộm thi triển lôi ảnh trùng trùng, trực tiếp xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh.

Tung ra một quyền đánh lên người Diệp Bắc Minh.

“Tốc độ nhanh quá!”

Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị sẵn sàng bị hình nộm tung một quyền đánh thành sương máu, cũng từ bỏ kháng cự!

Liền sau đó.

Phập!

Lồng ngực đau dữ dội.

Diệp Bắc Minh bay ra xa, vậy mà anh không hóa thành sương máu!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Thế này là sao?”

Soạt!

Hình nộm xông lên, lại tung là một quyền.

Lần này, Diệp Bắc Minh phản ứng lại, cũng tấn công ra một quyền!

Hai bên cùng lùi lại: “Hình nộm dừng tay!”

Hình nộm dừng lại.

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, rốt cuộc là thế nào?”

“Sức mạnh của hình nộm giảm sút rồi ư?”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, cái gì mà sức mạnh của hình nộm giảm sút?”

“Đó là sau khi Bất Diệt Kim Thân Quyết của cậu tiến vào tầng thứ ba, tốc độ cơ thể trở nên cường mạnh hơn rất nhiều”.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Sức mạnh của Bất Diệt Kim Thân Quyết khủng bố như vậy ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời, Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ ba đó!”

“Cho dù cậu đối diện với võ thần, cũng có thể chống lại đòn tấn công của họ!”

Trái tim Diệp Bắc Minh đập mạnh điên cuồng.

Không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, cũng khong cần Long Đế giúp đỡ, anh có thể trực tiếp đối chiến với võ thần.

“Cậu nhóc, tầng thứ mười mở ra rồi, muốn vào xem sao không?”

“Nhắc cậu một câu, tuyệt đối là phần thưởng rất tuyệt, không yếu hơn kiếm Đoạn Long!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, quả quyết lên tiếng: “Mở tầng thứ mười!”

Sau khi tiến vào tầng thứ mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cả tầng thứ mười trống không.

Đừng nói là phần thưởng, ngay cả một cái lông cũng không nhìn thấy.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao?”

“Phần thưởng của tầng thứ mười đâu?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã có được phần thưởng của tầng thứ mười rồi”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”

“Ở đây chẳng có gì hết, tôi có được phần thưởng của tầng thứ mười lúc nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, cậu nhóc, không gian tầng thứ mười, chính là phần thưởng”.

“Ồ? Nói thế là sao?”

“Không gian ở đây rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra có gì không đúng sao? Cảm nhận kỹ hơn đi!”

“Không đúng?’

Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh.

Sau đó nhắm mắt.

Một lát sau, Diệp Bắc Minh bỗng mở đôi mắt: “Thời gian? Dòng chảy thời gian ở đây nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.

“Cậu nhóc, quả nhiên cậu rất thông minh!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một câu: “Đúng thế, thời gian ở nơi này nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.

“Với tu vi hiện tại của cậu, phải gấp khoảng ba lần”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Có tác dụng gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: “Cậu nhóc, vừa khen cậu thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi?”

“Tuy thời gian ở đây nhanh hơn gấp ba lần, nhưng đối với thế giới bên ngoài, vẫn là thời gian ban đầu”.

“Cậu tu võ trong tầng thứ mười ba ngày, bên ngoài chỉ mất có một ngày, cậu nói xem có tác dụng gì?”

Diệp Bắc Minh hơi khinh thường: “Với thiên phú của tôi, thời gian vốn không quan trọng với tôi!”

“Cậu…”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc, sau đó mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc cậu đúng là có tư cách nói ra câu này”.

“Nhưng, cùng với cảnh giới tăng lên, cậu sẽ biết thời gian quan trọng thế nào với võ giả”.

Diệp Bắc Minh trực tiếp rời khỏi tầng thứ mười.

Đột nhiên.

Anh nảy ra một ý nghĩ.

Gọi hình nộm ra.

Anh giơ tay, ném kiếm Đoạn Loạn qua!

“Hình nộm, cầm lấy kiếm!”

“Giết tao đi!”

Hình nộm hành động.

Phụt!

Chém kiếm Đoạn Long xuống.

Diệp Bắc Minh lập tức hóa thành sương máu!

Sống lại.

“Tiếp tục!”



Sau mấy chục lần chiến đấu.

Diệp Bắc Minh dừng lại, thở dài một tiếng: “Ầy, hình nộm có kiếm Đoạn Long trong tay”.

“Mấy chục lần đều bị nó giết chỉ bằng một đường kiếm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: “Đồ ngốc này, cho dù cậu luyện được Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ ba, cũng không thể chống lại lực tấn công của kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh vừa giơ tay, một miếng kim loại xuất hiện trong tay anh: “Đáng tiếc, nếu có được dị hỏa, thì có thể khôi phục kiếm Đoạn Long”.

“Kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ mạnh hơn, khủng bố hơn”.

Liền sau đó.

Tàn hồn Long Đế thở gấp, xông ra từ tượng đài định hình linh hồn: “Cậu nhóc, cậu lấy miếng kim loại này ở đâu?”

“Vậy mà cậu lại có được vật này thật?”

“Chẳng lẽ thực sự là ông trời định sẵn sao?”

Diệp Bắc Minh do dự nhìn Long Đế: “Long Đế, ông nói thế là có ý gì?”

Long Đế nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Giống như nhìn một mỹ nữ tuyệt sắc!

Con ngươi cũng sắp lồi ra.

Ông ta dậm chân đấm ngực.

Lồng ngực phập phồng dữ dội!

Trán nổi gân xanh, vô cùng kích động!

Phải qua tận năm phút, Long Đế mới nói: “Diệp Bắc Minh, cậu thật may mắn”.