Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 450: Cũng chỉ vậy mà thôi!



Advertisement Trước 1 ... 133134135136137 ... 148 Tiếp Theo dõi Danh sách chương
chapter content
Hungbgr 2022 Tác Giả Moderator Tác giả VW Chương 456-460

Add bookmark Chương 456: Xông vào nhà họ Phương

Vô số võ giả run rẩy, toàn bộ đều cúi đầu như thần phục.

Yên tĩnh!

Cao thủ thế hệ trẻ như Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình cũng chấn động nhìn sang!

Đột nhiên.

Một âm thanh vừa khóc vừa cười truyền tới: “Ha ha ha, lão già, sao ông lại chết như vậy? Hu hu hu…”

“Aiz ya, lá gan lớn vậy, dám cười trong trường hợp này?”

Có người nổi nóng, ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một lão giả tóc tai bù xù, toàn thân mang theo hắc khí.

Sau lưng ông ta đeo một thanh kiếm dài màu đen!

Tràn ngập sát khí!

Vị trí trên ô kiếm là một viên đầu lâu khô đen nhánh.

“Đây là… kiếm Phá Sát, Kiếm Quỷ?”

Con ngươi Mục Thừa co lại.

“Cái gì, là tiền bối Kiếm Quỷ?”

Người đàn ông vừa mở miệng, dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.

“Lão quái Phương, tôi đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng!”

Giọng nói thứ ba truyền đến.

Một cô gái tuyệt sắc chậm rãi đi tới.

Trong ngực cô ta ôm một thanh kiếm dài màu thủy lam.

Toàn thân nó lạnh lẽo!

Giống như rèn đúc từ huyền băng vạn năm vậy.

Mắt đẹp của Mộc Tuyết Tình đông cứng lại: “Kiếm Băng Phách? Kiếm Tỳ!”

Sắc mặt võ giả có mặt tại đây biến đổi, mặt đầy khiếp sợ!

Kiếm Long Uyên, Kiếm Si!

Kiếm Phá Sát, Kiếm Quỷ!

Kiếm Băng Phách, Kiếm Tỳ!

Tất cả đều đến!

Phương Vĩnh Tín cùng toàn thể nhà họ Phương mừng rỡ: “Ba vị tiền bối, mau mau mời vào!”

Ba người đến nhà họ Phương đã đủ uy hiếp tám hướng!

Một vài người có suy nghĩ với người nhà họ Phương nhìn thấy ba người này, tuyệt đối không dám lỗ mãng.

Ba người tiến vào linh đường, đi tới trước quan tài lão tổ nhà họ Phương.

Mỗi người dâng một nén nhang!

Xoảng!

Đột nhiên.

Một tiếng vang thật lớn, cửa nhà họ Phương đổ sụp ầm ầm, bụi mù đầy trời.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cửa sập?”

Đến khi bụi mù tản đi, trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm khinh khủng.

“Mẹ kiếm, bị người ta một kiếm chém?”

“Lá gan ai lớn vậy, lúc này dám ngang ngược đến nhà học Phương!!!”

“Điên rồi sao?”

Vô số người trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Phương.

Chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh lẽo, tay cầm kiếm gãy đầu rồng đi vào nhà họ Phương: “Yo, đúng lúc cử hành tang lễ!”

“Cũng tốt, tránh cho sau khi nhà họ Phương diệt tộc, không ai nhặt xác các người”.

“Đây là...”

Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người đồ dồn vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh đã dịch dung.

“Sát thần, Diệp Bắc Phong!!!”

“Sát thần Phong! Là hắn!!!”

“Sao hắn tới đây?”

Lúc này, tim tất cả khách như sắp nổ tung.

“Mẹ kiếp, hắn lại tới!!”

Lôi Bằng nuốt nước miếng, con ngươi chấn động.

Mục Thừa hít một hơi lạnh: “Hắn có thù gì với nhà họ Phương?”

“A!”

Hai chân Tống Điệp Y mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.

Chủ yếu là do cảnh tượng giết Tô Lăng Vân trong nháy mắt ở thành Hoàng Phong quả thật quá khắc sâu lòng người!!!

Bóng dáng sát thần Diệp Bắc Phong in vào trong đầu tất cả mọi người.

Chỉ có một mình Mộc Tuyết Tình cơ thể mềm mại run rẩy: ‘Là anh ta? Diệp Bắc Minh!’

‘Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!!!”

Trong lòng Mộc Tuyết Tình không ngừng mặc niệm.

‘Sao anh ta đến đây?’

‘Xảy ra chuyện gì vậy, anh ta điên rồi sao? Đây là nhà họ Phương đấy! Sao anh ta dám làm ra chuyện như vậy trong tang lễ của ông cụ Phương?”

Xung quanh tĩnh mịch!

Khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Ánh mắt ba người Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiềm Tỳ lạnh như băng rơi trên người Diệp Bắc Minh.

Nhưng.

Không nói gì!

Phương Vĩnh Tín tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay chỉ Diệp Bắc Minh quát lên: “Diệp Bắc Phong, mày thật to gan, dám ngang ngược trong tang lễ của ông cụ Phương nhà tao, ai cho mày lá gan đó?!!!”

“Người đâu, bắt lại cho tôi, sống chết bất luận tội!!!”

“Rõ!”

Một giọng nói u ám vang lên.

Đột nhiên, một lão giả lao ra từ trong đám người, Võ Đế sơ kỳ, tốc độ nhanh đến cùng cực!

Ông ta một bước xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, gằn giọng: “Nhóc con, dám ở chỗ tao…”

Phụt!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe ông ta nói nhảm, giơ tay lên chính là một kiếm.

Trong nháy mắt cơ thể người này nổ tung, sương máu đầy trời!

“A!!!”

Võ giả vây xem cũng theo bản năng hét lớn.

Mẹ!

Mẹ kiếp!

Mẹ nó chứ!!!

Đây chính là một Võ Đế, dù sát thần có lợi hại, vậy mà một kiếm có thể giết chết một Võ Đế trong nháy mắt?!!!

Quá sợ hãi, quá kinh khủng!

Hôm đó Diệp Bắc Minh giết Tô Lăng Vân ở thành Hoàng Phong, chủ yếu là vì khi ấy không có cao thủ Võ Đế ở đó.

Mặc dù cái tên sát thần Diệp Bắc Phong vang dỗi, nhưng mọi người cho rằng anh đã lợi dụng sự vắng mặt của Võ Đế.

Hôm nay.

Một Võ Đế đang sống sờ sờ lại bị một kiếm giết trong nháy mắt, mọi người lại có thêm một tầng nhận biết về sát thần này!

“Mày!!!”

Phương Vĩnh Tín sững sờ, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước: “Rốt cuộc mày là ai? Diệp Bắc Phong, nhà họ Phương tao và mày không thù không oán!!!”

“Mày như vậy tiến vào nhà họ Phương tao, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ chửi rủa sao?!!!”

“Ba vị tiền bối Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiếm Tỳ cũng ở đây, không cho phép mày ngang ngược!”

Phương Vĩnh Tín rất thông minh.

Đầu tiên đưa ra đạo lý lớn!

Tiếp theo, kéo ba người xuống nước.

Sát thần Diệp Bắc Minh không thể đối xử với nhà họ Phương như thế!

Diệp Bắc Minh cười: “Không thù không oán? Hay lắm không thù không oán?”

“Hai mươi ba năm trước khi nhà họ Phương đuổi giết một cô gái yếu đuối, sao chưa từng nghĩ qua không thù không oán với bà ấy?”

“Cô gái yếu đuối nào?”

Phương Vĩnh Tín cau mày, nhất thời không nhớ nổi.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, hai mươi ba năm trước!

Bất chợt.

Con ngươi hung hăng co lại: “Chờ chút, mày là con của người phụ nữ kia?”

Diệp Bắc Minh cười thâm ý: “Nhớ ra rồi à, bây giờ nhà họ Phương các người còn không thù không oán với tôi?”

“Chờ một chút!”

Một giọng nói khàn khàn truyền tới, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Kiếm Si: “Cậu thanh niên, lão phu mặc kệ cậu có thù oán gì với nhà họ Phương”.

“Hôm nay là tang lễ của nhà họ Phương!”



“Cậu cũng không nên giết người ở nhà họ Phương!”

“Hơn nữa, đã hơn hai mươi năm trôi qua, tha được cho người ta thì nên tha!”

Chương 457: Hôm nay sẽ chém rồng

“Buông bỏ hận thù đi, cậu rất có thiên phú tu võ, đừng để hận thù che mờ đôi mắt!”

Kiếm Si cất giọng ngạo mạn.

Giống như hoàng đế hạ lệnh cho thần dân của mình vậy.

Cả hiện trường yên tĩnh!

Tiền bối Kiếm Si đã lên tiếng rồi.

Kể cả là sát thần Diệp Bắc Minh cũng không dám trái lời chứ?

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Mẹ kiếp, lão già đáng chết, ông là cái thá gì?”

“Ngay cả tôi và nhà họ Phương có thù hận gì mà ông cũng không biết, còn bảo tôi buông bỏ?”

“Nếu tôi giết mẹ của ông, ông có thể buông bỏ thù hận không?”

Vãi!

Toàn thân tất cả mọi người run lên, con ngươi cũng sắp lồi ra.

Suýt nữa sợ chết khiếp!

Mẹ kiếp, dám ăn nói như vậy với tiền bối Kiếm Si?

“Cái gì?”

Lôi Bằng trực tiếp thộn người, hắn cho rằng mình đã đủ hống hách rồi.

Không ngờ sát thần này còn hống hách hơn!

Mục Thừa ngẩn người tại chỗ, cơ thể không nhịn được run lên: “Tên nhóc này, rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu ra chứ?”

Tống Điệp Y suýt ngất xỉu, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Hơi thở gấp dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng!

Mộc Tuyết Tình nuốt nước miếng: ‘Khụ khụ… cũng thật lỗ mãng quá rồi’.

Các vị khách và võ giả khác đều hóa đá tại chỗ.

Khuôn mặt già của Kiếm Si đỏ bừng, ông ta quát lên một tiếng: “Nhãi ranh, muốn chết hả!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm, như rồng ẩn mình lâu ngày xông ra khỏi vực sâu.

Vỏ kiếm sau lưng hóa thành bột vụn, một thanh kiếm Long Uyên màu đen bay vào trong tay!

Kiếm khí vờn quanh, hóa thành hình rồng, chém một đường về phía Diệp Bắc Minh!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Kiếm Long Uyên? Hôm nay tôi sẽ chém rồng!”

Anh chém ra một kiếm!

Đồ Long Trảm!

Khoảnh khắc kiếm Đoạn Long và kiếm Long Uyên đập vào nhau.

‘Choang’ một tiếng giòn giã vang lên, kiếm Long Uyên giống như hồ dán giấy, bị chém thành hai mảnh.

“Mày! Làm sao có thể!”

Toàn thân Kiếm Si run lên, mồ hôi chảy ra như nước suối.

Vậy mà kiếm Long Uyên bị thanh kiếm đó chém gãy?

Liền sau đó.

Kiếm Đoạn Long đảo quét tới!

“Phụt!”

Kiếm Si cảm thấy mình bay lên, ông ta nhìn xuống đất theo bản năng.

Không đúng, là cái đầu của mình bay lên, cơ thể vẫn đứng tại chỗ.

Hoàn toàn mất đi ý thức!

Cả hiện trường im phăng phắc!

Tĩnh lặng như cái chết!

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, quát lớn: “Còn có ai muốn cứu nhà họ Phương không?”

Giọng nói như sấm sét giáng xuống, tất cả mọi người như bị một đòn cảnh tỉnh vậy!

Sắc mặt tái nhợt, cảm giác sợ hãi vô tận truyền đến, không ngừng run rẩy!

Khủng bố

Mẹ kiếp, quá khủng bố!

Đó là Kiếm Si điều khiển kiếm Long Uyên đấy, vậy mà bị giết bằng một đường kiếm?

“Những người không liên quan, cút!”

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.

Mọi người cảm thấy giống như sắc lệnh của thần chết, tất cả đều xông ra khỏi nhà họ Phương!

Kiếm Quỷ nuốt nước miếng: “Cáo từ!”

Kiếm Tỳ vội nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi”.

Hai ngươi quay người định bỏ đi.

Phương Vĩnh Tín sợ đến trực tiếp quỳ dưới đất, dập đầu không ngừng: “Sát thần đại nhân, tha mạng, xin tha cho nhà họ Phương tôi…”

“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Phương tôi làm trâu làm ngựa…”

“Kiếm Quỷ, Kiếm Tỳ, hai người thật quá đáng!”

Đột nhiên.

Một giọng nói già nua vang lên: “Nhà họ Phương tôi gặp nạn, hai người lại không giúp?”

“Phương Vĩnh Tín, ông là gia chủ nhà họ Phương, đâu thể tùy tiện quỳ lạy?”

Quát một tiếng: “Đứng lên cho tôi!”

Tất cả vị khách, võ giả, Quỷ Kiếm, Quỷ Tỳ chuẩn bị rời khỏi nhà họ Phương…

Và đám người Mộc Tuyết Tình, Lôi Bằng đều dừng bước chân.

Chấn hãi nhìn về phía quan tài của lão tổ nhà họ Phương.

Phập!

Một tiếng vang lớn.

Quan tài nổ tung.

Lão tổ nhà họ Phương đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn người chết: “Nhóc con, năm đó nhà họ Phương không thể giết được mẹ của mày, hôm nay sẽ giết đồ tạp chủng là mày!”

Lão tổ nhà họ Phương chưa chết?

Tất cả khách khứa đều chấn hãi nhìn qua.

“Lão tổ!”

Phương Vĩnh Tín quá vui mừng sụt sùi khóc lóc, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.

Quá kinh ngạc, quá bất ngờ!

Sau đó.

“Lão tổ, xin hãy giết hắn ta!”

“Kẻ này xông vào nhà họ Phương, giết võ đế nhà họ Phương, đúng là sỉ nhục nhà họ Phương!”

“Lão tổ, kẻ này là sát thần Diệp Bắc Minh! Đế quốc Thanh Long đã treo thưởng một trăm viên đan dược thiên phẩm để lấy cái đầu của hắn!”

Rất nhiều người nhà họ Phương gào lên.

Trong đôi mắt đỏ bừng đầy máu đều là vẻ tham lam!

Một trăm viên đan dược thiên phẩm.

Nếu tất cả đều cho nhà họ Phương, thì chắc chắn thực lực của nhà họ Phương sẽ tiến lên thêm bước!

Kiếm Quỷ cảm nhận được khí tức của lão tổ nhà họ Phương, tỏ vẻ mặt chấn hãi: “Võ đế đỉnh phong, Phương huynh đã tiến vào cảnh giới võ đế đỉnh phong rồi ư?”

“Suýt!”

Các vị khách khác đều hít khí lạnh.

Võ đế đỉnh phong?

Lôi Bằng lẩm bẩm: “Diệp Bắc Minh chết chắc rồi, cảnh giới võ đế có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong”.

“Mỗi một cảnh giới nhỏ đều có thể sánh bằng một cảnh giới lớn của những cảnh giới dưới võ đế”.

Sắc mặt Mục Thừa nghiêm trọng: “Võ đế đỉnh phong, tương đương với sự khác biệt giữa đứa trẻ sáu tuổi và người trưởng thành!”

“Anh ta có thể tạo ra kỳ tích không?”

Tống Điệp Y nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Lôi Bằng lắc đầu: “Không thể nào”.

“Nếu anh ta chết, thì chúng ta lại được nhẹ nhõm”, Mục Thừa nở nụ cười.

Tống Điệp Y gật đầu: “Cũng đúng”.

Bọn họ đều cho rằng, sát thần Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.

Mộc Tuyết Tình cau mày, hơi lo lắng.

Cô ta nhìn sang một bà lão không nổi bật phía sau: “Kim Bà Bà, nếu có nguy hiểm thì ra tay cứu anh ta một mạng!”

Trông bà lão có vẻ rất phục tùng.

Người bình thường sẽ không chú ý đến bà ta, thậm chí cho rằng.

Bà ta chỉ là một nô bộc bình thường!

Kim Bà Bà thấp giọng lên tiếng: “Tiểu thư, cậu ta chưa chắc cần tôi cứu”.

“Cái gì?”

Mộc Tuyết Tình ngẩn người, lập tức ôm miệng: “Ông ta là võ đế của nhà họ Phương, còn anh ta… mới có khí tức của cảnh giới võ tôn!”

Chương 458: Cũng chỉ vậy mà thôi!

“Dù thế nào anh ta cũng không thể nào là đối thủ của võ đế chứ?”

Kim Bà Bà tỏ sắc mặt nghiêm trọng, cuối cùng ngẩng đầu.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!



Kiêng sợ!

Kinh ngạc!

Nghi hoặc!

Thể hiện đủ vẻ ánh mắt.

Mộc Tuyết Tình ngẩn người.

Lần đầu tiên cô ta thấy Kim Bà Bà nhìn một người bằng ánh mắt như vậy.

Lão tổ nhà họ Phương cười lạnh lùng một tiếng: “Tao vì lĩnh hội kiếm đạo, cố ý chết một lần!”

“Không ngờ bị tên nhóc mày phá hỏng!”

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày chính là con trai của người phụ nữ hai mươi ba năm trước?”

“Thật không ngờ! Mới qua hơn hai mươi năm, mày đã trưởng thành đến thế này!”

Vừa dứt lời, cả hiện trường chấn kinh!

“Hơn hai mươi năm?”

“Làm sao có thể!”

“Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi?”

“Hơn hai mươi tuổi đã có thể giết võ đế? Vãi!”

“Tôi cho rằng hắn ít nhất phải năm mươi mấy tuổi!”

Các loại biểu cảm hiện lên khuôn mặt bọn họ.

Chấn kinh, bất ngờ, không thể tin nổi, đố kỵ!

Đám người Lôi Bằng và Mục Thừa, Tống Điệp Y cũng quay sang nhìn nhau.

Sát thần Diệp Bắc Minh mới hơn hai mươi tuổi?

Vãi!

Muốn nghịch thiên hả!

Lúc này.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ông ta là võ đế đỉnh phong, có cần tôi ra tay không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, tôi muốn thử xem võ đế đỉnh phong mạnh đến mức nào!”

“Nếu tôi không đánh lại được, thì ông ra tay!”

“Được!”

Vừa dứt lời.

Soạt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, lại chủ động giết về phía lão tổ nhà họ Phương.

Mọi người run lên, đồng tử kinh hãi suýt nổ tung.

Lão tổ nhà họ Phương là võ đế đỉnh phong đấy!

Cậu ta dám chủ động xông đến võ đế đỉnh phong?

“Vãi!”

Lôi Bằng tức giận mắng một tiếng: “Thế giới này quá điên cuồng rồi!”

Mục Thừa cũng kinh sợ đến toàn thân run lên.

Còn Mộc Tuyết Tình lại cứng đờ cả người.

Các vị khách khác càng đừng nói, mẹ nó, trực tiếp sợ đến ngu ngốc.

Đồ Long Trảm!

Diệp Bắc Minh chém một kiếm đến, cả trời đất đều biến sắc.

Một đường kiếm khí màu máu hóa thành hình đầu rồng, nghịch thiên chém xuống!

Lão tổ nhà họ Phương không những không nổi giận, ngược lại còn vui mừng bất ngờ: “Ha ha ha, tốt lắm, không hổ là con trai của đồ đàn bà đê tiện Diệp Thanh Lam đó!”

“Đường kiếm này, ít nhất cũng phải là võ kỹ cấp thánh mới có thể tung ra phải không?”

“Đồ đê tiện như mẹ mày, quả nhiên trên người có không ít đồ tốt!”

“Đợi tao phế mày, rồi từ từ ép hỏi, không sợ mày không nói!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lửa giận thêm ba phần.

Sát ý ngập trời trào dâng!

Lão tổ nhà họ Phương tóm vỏ kiếm bên người, trong tay có thêm một thành kiếm khổng lồ khoa trương: “Thanh kiếm này tên là Thí Thần, chẳng phải mày tự xưng là sát thần sao?”

“Hôm nay tao chém mày!”

Tung một kiếm tới!

Nhanh như điện giật!

Kiếm Đoạn Long và kiếm Thí Thần trong tay lão tổ nhà họ Phương đập vào nhau.

‘Choang’ một tiếng giòn tan.

Kiếm Thí Thần giống như đậu phụ!

Gãy đôi!

“Cái gì?”

Lão tổ nhà họ Phương kinh hãi.

Liền sau đó, ông ta điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha, thần khí! Thanh kiếm trong tay mày, đúng là thần khí!”

“Tôi bỏ tâm huyết cả đời, mới đúc được kiếm Thí Thần, mà lại bị thanh kiếm nát của mày chém gãy?”

“Ha ha ha! Thanh kiếm của mày, tao lấy chắc rồi!”

“Mày đúng là Thiện Tài đồng tử mà ông trời phái đến cho tao!”

Lão tổ nhà họ Phương vô cùng hưng phấn.

Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, tung ra một quyền với Diệp Bắc Minh!

Nhanh gọn dứt khoát!

Khí tức của võ đế đỉnh phong, vô cùng khủng bố.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy như đối diện với một con thú hoang cuồng bạo khát máu, anh không hề khách sáo chém ra một kiếm, tránh cú đấm!

Bức tường và căn phòng hai bên ầm ầm sập đổ.

Hóa thành một đống hoang tàn!

Lão tổ nhà họ Phương bước ra một bước, vụt đến đứng trước người Diệp Bắc Minh, cười dữ tợn: “Nhóc con, đi chết đi!”

Ầm ầm!

Tấn công ra một quyền, mang theo âm thanh phá vỡ không trung.

Diệp Bắc Minh đáp lại một quyền!

Thương long kình!

‘Rắc’ một tiếng vang lên, khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau.

Nắm đấm của lão tổ nhà họ Phương lại nổ tung, máu tươi đầm đìa, hóa thành sương máu!

“Việc này...”

Các vị khách vây xem không nhịn được chấn hãi!

“A!”

Lão tổ nhà họ Phương kêu thảm thiết, tấn công một quyền khác về phía Diệp Bắc Minh: “Đáng chết, mẹ kiếp, mày thật đáng chết!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Lão già, ông biết tuyệt vọng là thế nào không?”

Anh giơ tay.

Tóm chặt cổ tay của lão tổ nhà họ Phương, trực tiếp chém gãy!

‘Rắc rắc’ xương đâm xuyên máu thịt.

Lão tổ nhà họ Phương là cao thủ dùng kiếm, sức mạnh cơ thịt không được mạnh lắm!

Diệp Bắc Minh tu luyện cửu chuyển kim thân quyết, lại có thương long kình và Long Đế Quyết, đối phương làm sao có thể là đối thủ của anh?

“Đồ súc sinh, mày dám đối xử với tao như vậy? Chết!”

Lão tổ nhà họ Phương kêu thảm, đau đến toát mồ hôi.

Đá về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh dẫm xuống một cái, dẫm gãy chân lão tổ nhà họ Phương!

Máu thịt liên kết, gân cốt đứt gãy!

“A!”

Ông ta kêu thảm đến xé gan xé phổi.

Diệp Bắc Minh đá ra một cái!

Phập!

Lão tổ nhà họ Phương giống như chó chết, bay ra mấy chục mét, đập lên bức tường.

Khi ông ta nhếch nhác bò ra, toàn thân máu tươi đầm đìa.

Ầy!

Bỗng nhiên, một đường kiếm khí giáng xuống, chém về phía đầu của lão tổ nhà họ Phương!

“Mày!”

Lão tổ nhà họ Phương kinh hãi, ông ta đã từng trải nghiệm lực sát thương đáng sợ của kiếm Đoạn Long.

Nếu đường kiếm này giáng xuống, cho dù là ông ta cũng phải bỏ mạng!

“Đáng chết!”

Lão tổ nhà họ Phương quát lên một tiếng, ném ra một tấm bài bằng ngọc.

Một làn huyết quang bùng nổ!

Miếng bài bằng ngọc vỡ tan.

Chặn được chín phần uy lực của đường kiếm!

Lão tổ nhà họ Phương cũng bị kiếm khí sát thương, lồng ngực xuất hiện một vết thương đáng sợ, máu tươi đầm đìa.

Nằm dưới đất như chó chết!

“Suýt!”

Các vị khách vây xem xung quanh hít khí lạnh.

Diệp Bắc Minh cười: “Đây là võ đế đỉnh phong ư? Cũng chỉ vậy mà thôi!”