Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 401: Đại năng thượng cổ



“Nhà…”

Con ngươi của Tôn Thiến mơ màng.

Đột nhiên cô ta vạch áo.

Da thịt trắng như tuyết!

Diệp Bắc Minh sững sờ, ngây người nhìn.

Tôn Thiến không có ý đó, lấy xuống một mặt dây chuyền trên cổ: “Cái này cho anh”.

“Hả? Khụ…”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị, xem ra là mình nghĩ lầm rồi.

Tôn Thiến mặt nghiêm tục: “Đây là đồ mẹ tôi để lại, bà ấy nói tôi nhất định phải bảo vệ thật tốt!”

“Đây là đồ vật tôi trân quý nhất, bây giờ tôi tặng nó cho anh”.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.

Có chút kinh ngạc.

Đây là mặt dây chuyền hình phượng hoàng.

Mặc dù không lớn, nhưng trông rất sống động.

Loại nước rất tốt, vô cùng sáng.

Hơn nữa còn mang màu xanh đế vương!

Đây là phỉ thúy cực phẩm!

Đột nhiên, giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, mặt dây chuyền này không đơn giả!”

“Sao thế?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

“Phía trên này có phong ấn!”

“Phong ấn?”

“Không sai, cần sức mạnh huyết mạch mới có thể được”.

“Chẳng lẽ Tôn Thiến...”

Diệp Bắc Minh cả kinh.

Anh kinh ngạc nhìn Tôn Thiến.

Tôn Thiến nghi ngờ: “Sao vậy? Anh… anh không muốn sao?”

Cô ta có chút thất vọng.

Đây là thứ đồ cô ta trân quý nhất, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh không thích mình?

Vậy tại sao anh lại nói ra mấy lời vừa rồi?

Chẳng lẽ chỉ để an ủi, thương hại cô ta?

Nghĩ đến đây, Tôn Thiến lại đau lòng.

Diệp Bắc Minh liền vội vàng giải thích: “Tôn Thiến, tôi không phải có ý đó, mặt dây chuyền này của cô quả thật là mẹ cô để lại?”

“Đúng vậy”.



Tôn Thiến gật đầu.

Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Cô biết lai lịch của mặt dây chuyền này không?”

Tôn Thiến suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, mẹ chỉ nói với tôi, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.

“"Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được lấy ra”.

“Nếu như có người muốn cướp nó, vậy thì cho bọn họ, không được khiến mình bỏ mạng vì thứ đồ này”.

Diệp Bắc Minh lúc này liền hiểu ra.

Mẹ của Tôn Thiến chắc chắn biết mặt dây chuyền này không tầm thường.

Anh nghiêm túc nói: “Tôn Thiến, mặt dây chuyền này chôn giấu bí mật của mẹ cô”.

“Cái gì?”

Tôn Thiến ngây người.

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có thể thử giúp đỡ cô giải trừ phong ấn trên mặt dây chuyền, nhưng cần máu tươi của cô, cô chịu được chứ?”

Tôn Thiến không chút do dự gật đầu: “Có thể”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh cũng không nhiều lời, phất tay, lấy từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra một con dao nhỏ.

Cắt vào bàn tay Tôn Thiến, để cô ta cầm mặt dây chuyền!

Máu tươi trong nháy mắt bao trùm hình phượng hoàng.

Vù!

Một luồng huyết khí bộc phát ra!

Cả căn phòng tràn ngập huyết quang vô tận!

Một đường huyết ảnh lao ra từ trong mặt dây chuyền, ngưng tụ thành dáng vẻ của một người phụ nữ: “Hậu nhân của huyết mạch tôi? Một trăm ngàn năm rồi, cuối cùng đã có người thả tôi ra!”

Tôn Thiến ngây người.

Diệp Bắc Minh cũng cau mày lại.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt của huyết ảnh này nghiêm túc, nhìn lướt qua Tôn Thiến, mặt đầy tức giận: “Đáng chết, lại không phải tấm thân xử nữ!”

“Vừa phá? Đáng ghét!!”

Soạt!

Ánh mắt lạnh băng rơi trên người Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, là mày làm bẩn huyết mạch của tao?!!!”

“Chết cho tao!”

Một luồng cảm giác nguy hiểm tấn công đến!

Diệp Bắc Minh cảm giác toàn thân bị phong tỏa!

Gào!

Bỗng nhiên, từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí kinh thiên, một đường hư ảnh huyết long xuất hiện: “Phế vật gì vậy, dám làm truyền nhân của Long Đế tôi bị thương? Chết!!!”

Huyết quang nghiền ép tới, va chạm với hình người màu máu.



“A…”

Hình người màu máu kêu thảm, suýt chút nữa bị chôn vui.

Nhập vào trong cơ thể Tôn Thiến!

Trong con mắt Tôn Thiến tràn đầy tia máu, biểu cảm trở nên lạnh băng.

Từ trên giường nhảy lên, phóng ra ngoài phòng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát lên: “Nhóc con, ngăn bà ta lại, cẩn thận Tôn Thiến bị đoạt xác!”

“Cái gì?!!!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi, lôi ảnh trùng trùng!

Ầm!

Một đường lôi ảnh lóe lên.

Trong khoảnh khắc xuất hiện trước người Tôn Thiên, chìa tay ngăn cản.

“Dám cản tao, tự tìm cái chết!”

Cổ họng Tôn Thiến phát ra giọng nói trong veo lạnh lẽo vốn không thuộc về cô ta.

Vèo!

Diệp Bắc Minh sợ làm Tôn Thiến bị thương, trong tay bắn ra mấy cây kim bạc, đâm vào cơ thể Tôn Thiến.

Cơ thể cô ta cứng ngắc, đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

“Đáng chết! Buông tao ra! Con kiến hôi hèn mọn, mày tự tìm cái chết!”

Trên người Tôn Thiến bộc phát ra một đường huyết ảnh.

Hóa thành một bóng người cực lớn, bao phủ cô ta, kịch liệt phản kháng.

Diệp Bắc Minh không chút do quát mắng: “Mày là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể Tôn Thiến cho tao!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của bà ta giống như một đại năng thượng cổ bỏ mình, một tia tàn hồn theo vào trong mặt dây chuyền”.

“Muốn chiếm đoạt thân xác của hậu nhân, đạt được mục đích sống lại!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tàn hồn của đại năng thượng cổ?”

Nếu như Tôn Thiến bị đoạt xác, chẳng phải sẽ chết chắc?

Đang định nổi giận.

Một bóng người xông vào, Thẩm Hạc vội nói: “Cậu Diệp, mấy vị tỷ gửi thư cho cậu”.

“Sư tỷ?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Mau mang lên!”

Thẩm Hạc đi tới, tổng cộng bốn lá thư.

Thập sư tỷ Vương Như Yên: “Tiểu sư đệ, chị quay về núi Côn Luân rồi”.

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào: “Tiểu sư đệ, sư phụ triệu kiến!”

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, bảo trọng, tạm thời chị rời đi một thời gian”.

Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu sư đệ, an toàn là trên hết, chờ em ở núi Côn Luân nhé ^_^!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên sư phụ lại triệu tập các sư tỷ về núi?”