Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 396: Diệp Bắc Minh



Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến.

"Từ giờ trở đi, nơi đây chính là sân huấn luyện của các cậu!"

"Nhiệm vụ của các cậu chỉ có một!"

"Chơi hỏng chỗ này cho tôi, chơi chết bọn họ, để bọn họ tuyệt chủng đi!"

"Rõ!"

Đám người tiểu đội Sát Thần có chút hưng phấn.

Chiba Sadako trở nên thất thần, trái tim co rút kịch liệt, cô ta biết Đông Doanh hoàn toàn xong rồi.

Vèo!

Lúc Chiba Sadako đang mất tập trung, mấy cây ngân châm bay tới, chui trong cơ thể của cô ta.

"Anh lại làm gì tôi?"

Chiba Sadako hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Quỷ Môn Thập Tam Châm, từ từ hưởng thụ đi!"

Phía sau truyền đến tiếng cầu xin và kêu thảm của Chiba Sadako.

...

Diệp Bắc Minh trực tiếp rời khỏi Đông Doanh, trở về phủ Diệp ở Giang Nam.

Vừa mới trở về liền gặp được một bóng hình xinh đẹp đi qua trước mặt.

Rõ ràng đối phương cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, chẳng những không dừng lại mà còn nhanh chóng chạy đi.

"Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh hô một tiếng: "Lâu như vậy không gặp, làm sao nhìn thấy anh liền chạy thế?"

Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết có chút bối rối: "Em... Khụ khụ, em về công ty có chút việc, cho nên..."

"Hả, sao giọng em lạ thế?"

Diệp Bắc Minh có chút chần chờ.

"Hả? Nào có, gần đây cổ họng không thoải mái, có thể là bị cảm đi".

Hạ Nhược Tuyết giật mình, vội vàng lắc đầu.

Diệp Bắc Minh đột nhiên tiến lên, túm lấy cổ tay Hạ Nhược Tuyết bắt mạch: "Không có vấn đề gì, em không bị cảm, cũng không mắc bệnh, thân thể rất tốt".

Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết né tránh: "Ặc, chắc là do tập đoàn Tuyết Minh có nhiều công việc đi".

"Cho nên em mới thấy hơi phiền muộn trong lòng".

Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế ngồi xuống.

Sau đó nhẹ nhàng kéo một phát, Hạ Nhược Tuyết liền ngồi gọn trong lòng anh: "Vậy hãy nghỉ ngơi mấy ngày, vừa vặn gần đây anh cũng rảnh rỗi".

"Hay là em tự cho mình vài ngày nghỉ ở cùng với anh?"

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy vòng eo thon của Hạ Nhược Tuyết.



"A!"

Hạ Nhược Tuyết ngồi trên đùi Diệp Bắc Minh, cơ thể mềm mại lập tức xụi lơ, không có một chút sức lực nào.

Diệp Bắc Minh ôm cô ấy.

Tay luồn vào quần áo.

Cả người Hạ Nhược Tuyết đều tê dại.

Vô lực tựa vào ngực Diệp Bắc Minh.

Cảm giác trong cơ thể như có dòng điện dâng trào!

Cô ấy lấy dũng khí, xoay người ngồi trên đùi Diệp Bắc Minh, trực tiếp hôn đi lên.

Diệp Bắc Minh đứng lên, cả người Hạ Nhược Tuyết treo trên người anh, đi vào trong phòng.

Năm phút sau.

Hạ Nhược Tuyết cau mày, kêu thảm một tiếng!

Cả người co quắp tại cùng một chỗ.

Diệp Bắc Minh nhìn một màu đỏ tươi, sắc mặt thay đổi: "Cô không phải Nhược Tuyết, cô là ai?"

"Tôi... Hu hu hu..."

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên bật khóc, giọng nói hoàn toàn thay đổi.

Diệp Bắc Minh ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc: "Cô là Tôn Thiến?"

"Là tôi..."

Tôn Thiến co quắp một chỗ, khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt.

Vừa rồi Diệp Bắc Minh quá thô lỗ, cô ta vừa hưng phấn vừa sợ.

Trong lòng vô cùng phức tạp, thế mà lại mơ mơ hồ hồ trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.

"Thuật dịch dung?"

Diệp Bắc Minh đi tới, xé da mặt Tôn Thiến ra.

Một cái mặt nạ da người bị xé xuống.

Lộ ra dáng vẻ vốn có của Tôn Thiến!

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: "Cô làm cái gì vậy, vì sao lại giả mạo dáng vẻ của Nhược Tuyết?"

Tôn Thiến đỏ mắt, căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: "Đều tại anh, sao lại thô lỗ như thế".

"Trực tiếp... làm người ta..."

Diệp Bắc Minh rất xấu hổ.

Chuyện này đúng là quá hỗn loạn!

Chủ yếu là lúc anh ở cùng Hạ Nhược Tuyết đều chủ động che giấu tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Nếu không tháp Càn Khôn Trấn Ngục tuyệt đối có thể phát hiện ra Tôn Thiến giả trang thành Hạ Nhược Tuyết.

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Vậy... ờm, cô còn đau không?"



"Nếu không hãy mặc đồ trước đi?"

Tôn Thiến yên lặng gật đầu, mặc quần áo tử tế ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mới hỏi: "Tôn Thiến, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao cô lại giả mạo dáng vẻ của Nhược Tuyết?"

"Nhược Tuyết đâu?"

Tôn Thiến muốn nói lại thôi, trong lòng vô cùng đắng chát.

Chẳng lẽ cô ta và Hạ Nhược Tuyết kém xa như thế sao?

Mặc dù, trước đó Tôn Thiến cũng không thích Diệp Bắc Minh.

Nhưng sau chuyện này, trong lòng cô ta đã có một chút cảm giác khác thường với Diệp Bắc Minh.

Dù sao cũng là người đàn ông duy nhất của cô ta.

Tôn Thiến ra vẻ lạnh lùng: "Nhược Tuyết có chút việc, cho nên mới bảo tôi giả mạo cô ấy, tạm thời giải quyết chuyện của tập đoàn Tuyết Minh".

"Không đúng!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp lắc đầu: "Nếu như Nhược Tuyết có chuyện, tuyệt đối sẽ nói cho tôi biết trước".

"Tôn Thiến, rốt cuộc là chuyện gì mà Nhược Tuyết bảo cô giấu giếm tôi?"

"Cô giả trang thành dáng vẻ của cô ấy, tuyệt đối không phải là bởi vì tập đoàn Tuyết Minh, mà là bởi vì tôi đúng không?"

Tôn Thiến giật nảy mình.

Diệp Bắc Minh đoán quá chuẩn.

Con ngươi của cô ta chuyển động một chút.

Vừa định mở miệng nói dối.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại ngưng tụ: "Tôn Thiến, nếu cô là chị em tốt của Nhược Tuyết thì không nên giấu giếm chuyện cho cô ấy".

"Chuyện này liên quan đến an toàn của cô ấy!"

Tôn Thiến trầm mặc không nói.

Cô ta đã đồng ý với Nhược Tuyết là sẽ không nói.

Chẳng lẽ lại phải nói ra sao?

Diệp Bắc Minh nhìn ra Tôn Thiến do dự: "Tôi đã đoán được đại khái rồi, là bởi vì gia tộc Cổ Võ?"

"Có lẽ, đúng hơn là bởi vì Côn Luân Hư?"

Tôn Thiến trừng lớn mắt.

Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh... Làm sao anh biết?"

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cái này rất khó sao?"

"Thứ nhất, bằng thực lực của ta, không một ai trong Long quốc có thể uy hiếp được tôi".

"Cho dù là gia tộc Cổ Võ, gia tộc người thủ hộ cũng không có cách nào uy hiếp được tôi".

"Thứ hai, Nhược Tuyết xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, chắc chắn sẽ có hiểu biết về giới võ đạo".