Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 371: Cờ của vua Tây Vực



Đường Thiên Ngạo giậm chân tại chỗ, vô cùng lo lắng.

“Xong rồi, xong đời!”

“Những người canh giữ để duy trì quy định của thành Võ Đễ, dưới cơn nóng giận, hiệp hội võ đạo có thể phải giải tán!”

Những trưởng lão của hiệp hội võ đạo sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng.

Diệp Bắc Minh nhìn đám người Đường Thiên Ngạo: “Đừng lo lắng, dù sao tôi cũng muốn giết người canh giữ!”

Cái gì?

Tổng hội trưởng Diệp muốn giết người canh giữ?!!!

Mẹ kiếp!

Giây tiếp theo.

Đám người Đường Thiên Ngạo há hốc miệng giống như gặp quỷ, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Bọn họ không biết mẹ Diệp Bắc Minh bị người canh giữ đuổi giết, chỉ dựa vào suy nghĩ Diệp Bắc Minh muốn giết người canh giữ này, chắc chắn khiến người ta sợ hãi!

“Tổng hội trưởng Diệp, tôi cảm thấy… chuyện này vẫn nên thảo luận kỹ hơn!”

Ông Trịnh xoay người chạy: “Tôi quay về trước!”

“Đúng đúng đúng, thảo luận kỹ hơn!”

Các trưởng lão khác rối rít gật đầu.

“Tổng hội trưởng Diệp, tôi quyết định từ chức trưởng lão hiệp hội võ đạo!”, ông Chu vội nói.

Ông Giang nói: “Tôi rút lui khỏi giang hồ!”

Ông Dư gật đầu: “Tôi cũng muốn rút!”

“Giang hồ chém giết nhàm chán quá, tổng hội trưởng Diệp, chúng tôi cáo từ!”

Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư sợ hãi không quay đầu lại, chạy như một cơn gió ra khỏi thành Võ Đế.

Đường Thiên Ngạo nghẹn họng: “Ông Trịnh, ông Chu, ông Dư… các người… khoan hãy đi…”

Một trận gió lạnh thổi qua!

Không một ai quay đầu.

Ngoài phó hội trưởng Đường Thiên Ngạo.

Các trưởng lão chạy hết!

Diệp Bắc Minh buồn cười.

Cuối cùng anh đã biết hiệp hội võ đạo vì sao lại hỗn loạn, bao năm rồi không có khởi sắc.

Liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn: “Lê Y, cô đưa cô ấy tìm một chỗ nghỉ ngơi”.

“Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chúng ta đi Vạn Bảo Lâu”.

“Rõ!”

Ba người đáp lại.

...

Lúc này.

Trên đường đi về phía thành Võ Đế.

Vua Tây Vực Tào Anh ngồi trong xe, nhìn vào video trong máy tính bảng.



Một tướng quân quỳ xuống: “Vương Thượng, chính là đoàn xe này”.

“Tổng cộng sáu chiếc xe suv, thân phận của bọn họ rất thần bí”.

“Ngồi máy bay tư nhân đáp xuống thành phố lân cận, sau đó đi về phía thành Võ Đế”.

“Trên đường gặp phải Tiểu Vương gia bọn họ, nên đã xảy ra thảm kịch…”

Tào Anh nhìn chằm chằm sáu chiếc xe suv trong video!

Trong mắt đều là tia máu!

Xuyên qua cửa kính xe có thể nhìn tháy một vài bóng người mơ hồ.

Trong xe tràn ngập bầu không khí giết người mạnh mẽ!

Một lát sau.

Giọng nói lạnh băng của Tào Anh truyền tới: “Tất cả mọi người trong này đều phải chết!!!”

“Diệt hết mười tộc của bọn chúng!”

“Tôi muốn bọn họ biết, dám giết con trai của Tào Anh, toàn tộc cùng nhau xuống địa ngục!!!”

Bỗng nhiên.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của lính trinh sát: “Báo, Vương Thượng, trước mặt xuất hiện năm chiếc xe suv!”

“Giống… y đúc với xe của người đã giết Tiểu Vương gia”.

Tào Anh gầm lên: “Con mẹ nó, giết con trai tao còn dám rời khỏi thành Võ Đế?”

“Cản lại cho tôi!!!”

Lúc này.

Ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư ngồi trong xa.

Nghĩ mà sợ!

Ông Chu bốc hỏa, vỗ ghế bằng da thật: “Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh này quả đúng là quá điên cuồng rồi!”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, ai muốn chơi với hắn chứ?”

Ông Giang gật đầu: “Ai nói không phải chứ, giết người trong thành Võ Đế, quả thật là điên rồi!”

Ông Dư cau mày: “Đắc tội với người canh giữ gia tộc, chúng ta sẽ không gặp phiền phức chứ?”

Ông Trịnh nói: “Không cần lo lắng, quay về tôi tìm chút mối quan hệ, lập tức rút lui khỏi hiệp hội võ đạo!”

“Hiệp hội võ đạo rách nát này, một ngày tôi cũng không muốn ở lại!”

“Đám ngu đần đó! Đi theo Diệp Bắc Minh sớm muộn gì cũng chết!”

“Mẹ kiếp!”

Mấy lão giả không hề để ý hình tượng, tức miệng chửi lớn.

Kít!

Bỗng nhiên.

Một cước thắng gấp, mấy người đụng vào hàng ghế trước.

Bọn họ đang định nổi giận, giọng nói hoảng sợ của tài xế truyền tới: “Mấy vị trưởng lão, chúng ta bị bao vây…”

“Cái gì?”



Trưởng lão nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy đại quân ùn ùn kéo đến.

Một lá cờ Vương đón gió tung bay.

“Cờ của vua Tây Vực!”

“Đây là cờ Vương, vua Tây Vực đích thân đến!”

Con ngươi mấy người co lại!

Mặt già nua trắng bệch!

Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Từ bị bắt, áp giải đến trước mặt vua Tây Vực.

“Quỳ xuống!”

Quát lớn.

Ông Chu tính khí nóng nảy phản kháng: “Tôi là trưởng lão của tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc, dù ông là vua Tây Vực cũng không thể bắt tôi tùy ý quỳ được!”

Một lão giả sau lưng vua Tây Vực Tào Anh giơ tay giáng một cái tát xuống: “Hiệp hội võ đạo? Thứ rác rưởi gì vậy!”

Ầm!

Một luồng khí tức kinh khủng chèn ép xuống.

Hai chân ông Chu mềm nhũn, đầu gối đập xuống đất, lập tức nổ bùm.

“A…”, ông Chu đau đớn kêu gào thảm thiết.

“Các người còn không quỳ?’, con ngươi lão giả trầm xuống.

Mười mấy người ông Trịnh, ông Giang, ông Dư bị dọa cho quỳ sụp xuống đất.

Giống như chim cút, nét mặt già nua trắng bệch, nơm nớp lo sợ.

Con ngươi Tào Anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào đám người: “Chính các người đã giết con trai Tào Sảng của tao?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Tim co thắt!

Ông Trịnh kịp phản ứng, vội nói: “Vua Tây Vực, chúng tôi không hề ra tay giết con trai ông”.

“Thực tế chuyện này cũng không liên quan đến chúng tôi!”

Tào Anh cười lạnh: “Không liên quan đến chúng mày?”

Ông Giang giành nói trước: “Đúng vậy, chúng tôi không hề ra tay”.

“Là Diệp Bắc Minh kia làm, là Diệp Bắc Minh giết Tiểu Vương gia!”

“Chúng tôi vốn không ra tay!”

“Đúng đúng đúng, vua Tây Vực, mong ông minh xét!”

Ông Dư không ngừng dập đầu tại chỗ.

“Diệp Bắc Minh?”

Trong mắt vua Tây Vực thoáng qua vẻ kinh ngạc!

“Là hắn?”

“Sao có thể như vậy?”

Thân là vua Tây Vực, tin tức thông thạo, sao có thể không biết Diệp Bắc Minh?

Nhưng ông ta thế nào cũng không ngờ là Diệp Bắc Minh giết con trai mình.