Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 295: Một người một kiếm, một đấu với ba trăm nghìn quân lính!



Xoạt!

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, tốc độ di chuyển của người nọ nhanh tựa yêu ma.

Người nọ tóm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, nói: “Đi thôi!”

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Lục sư tỷ, sao chị lại ở đây?”

Lục sư tỷ vội đáp: “Thừa thãi, chị vẫn luôn ở đây âm thầm bảo vệ em mà, đi mau!”

Diệp Bắc Minh chỉ vào Lục Khi Sương và An Nhã nói: “Lục sư tỷ, chị dẫn theo hai người bọn họ đi, còn em dẫn theo Vạn Lăng Phong”.

“Em cân được sao?”

Lục sư tỷ nhíu mày.

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Cân được hết!”

“Được!”

Lục sư tỷ từ từ bước ra, tóm lấy Lục Khi Sương và An Nhã.

Diệp Bắc Minh tới trước mặt Vạn Lăng Phong, tóm lấy cánh tay ông ta nói: “Lăng Phong, đi thôi!”

Hai người nhanh chóng lao đi theo sau ba người kia.

Chân vừa mới bước khoảng năm trăm thước thì bỗng nhiên một tiếng động vang lên.

Ầm!

Sau lưng bọn họ, ánh lửa dâng lên ngút trời, một làn sóng quét qua như cơn sóng thần.

Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém ra một kiếm, bổ làn sóng ấy ra làm đôi.

Từng đám mây hình nấm khủng khiếp nối đuôi nhau hiện lên, làn sóng nhiệt lan ra khắp trời.

Cả một trang viên yên lành chìm trong biển lửa.

Con ngươi Diệp Bắc Minh phản chiếu ánh lửa ngập trời ấy.

Ánh mắt anh lạnh đến cùng cực.

“Ưng Quốc à?”

“Ba trăm nghìn quân lính sao?”

“Xem ra các người muốn giết tôi thật!”

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, lao về phía quân lính đang ở cách đó không xa: “Lục sư tỷ, em giao ba người họ cho chị đó”.

Cảnh ấy khiến Lục sư tỷ sửng sốt.

“Tiểu sư đệ...”

Vạn Lăng Phong ngơ ngác: “Chủ nhân, chủ nhân lao thẳng tới chỗ ba trăm nghìn quân lính kia ư?”

“Một mình chủ nhân đối đầu với hơn ba trăm nghìn quân lính của Ưng Quốc sao?”

...

Cùng lúc đó.

Đại bản doanh ba đội quân của Ưng Quốc.

Thượng tướng của Ưng Quốc, Wilson đang ngồi trong phòng chỉ huy.

Tiếng nổ đùng đoàng truyền tới từ màn hình, trang viên yên bình chìm trong lửa đạn, nó đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Một Thiếu tướng da trắng bước tới báo cáo: “Tướng quân, lửa đạn đã bao phủ cả trang viên rồi”.



“Vụ nổ đã diễn ra hơn mười giờ rồi, cho dù là con kiến thì giờ chắc cũng đã hóa thành tro!”

Wilson thở phào nhẹ nhõm.

Trên gương mặt già nua kia rốt cuộc đã nở một nụ cười.

“Tốt quá!”

“Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng chết rồi!”

“Tên khốn đó vậy mà giết hơn một nghìn đội thủy quân lục chiến của Hùng Quốc, còn xé nát hơn ba trăm người sói!”

“Quả đúng là một cỗ máy giết chóc!”

Nghĩ mà lòng ông ta sợ hãi.

Nhưng mà may thay Diệp Bắc Minh đã đi đời nhà ma rồi.

Nên giờ không còn uy hiếp nữa!

Một quả tên lửa xuyên lục địa NB2-aa13 có thể đánh sập một tòa nhà cao chọc trời.

Liên tục nổ hơn mười giờ thì đến một ngọn núi lớn cũng bị san bằng nữa là.

Tích tích tích...!

Lúc này, điện thoại bàn đổ chuông.

Wilson nghe điện thoại: “Kính chào hoàng đế bệ hạ tôn kính!”

“Người yên tâm đi ạ, Diệp Bắc Minh đã tàn đời rồi!”

Ở bên kia điện thoại, Ưng hoàng vô cùng vui vẻ nói: “Tướng quân Wilson, ông có chắc không?”

“Diệp Bắc Minh đã chết rồi sao?”

“Ông có thấy thi thể của Diệp Bắc Minh không?”

Wilson đáp: “Thưa hoàng đế bệ hạ, tôi không thấy thi thể của Diệp Bắc Minh”.

“Nhưng trong phạm vi mười kilomet quanh Diệp Bắc Minh đều đã bị lửa đạn bao phủ rồi!”

“Đừng bảo là một tên Diệp Bắc Minh, cho dù là một con kiến thì cũng không có cơ hội sống sót”.

“Bây giờ, sợ rằng Diệp Bắc Minh đã đi gặp Thượng Đế rồi!”

Ưng hoàng cười bảo: “Thượng Đế hả?”

“Chưa chắc”.

“Có lẽ sẽ xuống địa ngục gặp quỷ Satan thì sao?”

“Hahaha!”

Wilson cười to: “Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, Diệp Bắc Minh không có tư cách lên thiên đàng, cậu ta hẳn phải xuống địa ngục mới phải”.

Ưng hoàng nghiêm nghị nói: “Làm tốt lắm Thân vương Wilson, tôi sẽ ở hoàng cung Đế Quốc chờ ông”.

“Thân Vương?”, Wilson khiếp sợ.

Ưng hoàng gật đầu đáp: “Đúng thế, giết Diệp Bắc Minh là ông đã lập công rồi”.

“Từ giờ trở đi, ông chính là Thân vương Wilson của đế quốc Đại Ưng tôi!”

“Từ nay cha truyền con nối!”

Wilson quá đỗi vui mừng, cách một chiếc điện thoại quỳ xuống: “Cảm ơn hoàng đế bệ hạ!”

Cuộc gọi kết thúc.

Wilson mở rượu sâm panh ăn mừng.



“Chúc mừng Thân vương!”

Một đám tướng lĩnh tiến lên chúc mừng.

Tích tích tích...!

Bỗng nhiên.

Chuông báo động trong phòng chỉ huy kêu inh ỏi khiến cả phòng hỗn loạn!

Wilson quát: “Sao đấy?”

Một Thiếu tướng vọt vào phòng chỉ huy, khiếp hãi nói: “Tướng quân, Diệp Bắc Minh... Diệp Bắc Minh không chết, đang hướng thẳng về phía đại bản doanh ạ!”

“Nói cái gì?”

Wilson cứng đờ người.

Ly thủy tinh trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ông ta không dám tin hỏi: “Diệp Bắc Minh chưa chết?”

“Cậu nói là Diệp Bắc Minh chưa chết?”

“Cậu ta không xuống địa ngục gặp quỷ Satan à? Sao lại như thế?”

Người Thiếu tướng kia lấy ra một cái máy tính: “Tướng quân, đây là tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến...”

Wilson cúi đầu nhìn.

Vừa nhìn thì suýt nữa bệnh tim ông ta tái phát!

Trên đó là hình ảnh Diệp Bắc Minh một người một kiến trông như sát thần đang nhảy vào giữa đám quân lính.

Anh vừa chém ra một kiếm thì một lũ quân tinh nhuệ của Ưng Quốc đã đi đời.

Pháo súng nhắm ngay Diệp Bắc Minh mà điên cuồng xả đạn, xung quanh đạn nổ tung trời.

Nhưng anh từ trong vụ nổ bước ra, cả người bao phủ một luồng huyết khí khủng khiếp.

Súng đạn bình thường vậy mà chẳng thể nào mảy may làm anh bị thương.

Quân tinh nhuệ của Ưng Quốc thấy thế thì sợ mất mật, lao nhao tháo chạy.

Thấy cảnh đó, Wilson suýt nữa đập nát máy tính: “Đây vẫn còn là con người à? Đó rốt cuộc là quái vật gì thế!”

“Chó! Ai nói cho tôi biết đi? Đó là con quái vật gì thế?”

Wilson điên rồi!

“Mau chuyển cho tôi hình ảnh trên chiến trường!”

“Vâng ạ!”

Hình ảnh trên chiến trường truyền tới.

Tay Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long lao vào giữa ba đội quân của Ưng Quốc như bước vào chốn không người.

Một số lượng lớn xe tăng và xe thiết giáp lao tới!

Rầm!

Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, một đám mây hình nấm hiện lên, xe tăng và xe thiết giáp đều bị nổ tung.

“Bắn đi! Mau bắn đi! Bắn hết đạn cho tôi mau!”

“Không được để Diệp Bắc Minh tới gần bộ chỉ huy!”

Các tướng lĩnh của Ưng Quốc điên cuồng hét lên, súng đạn ầm ầm xả tới.

Nhưng đối với Diệp Bắc Minh mà nói thì chẳng khác nào gãi ngứa.