Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 282: Đến Mừng Thọ



“Trong các đời ký chủ tôi từng gặp, cậu có thể xếp vào top một trăm rồi”.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Mới chỉ top một trăm thôi sao? Rác rưởi quá!”

“Vãi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Mẹ kiếp, cậu có biết như thế nghĩa là gì không?”

“Tôi sống thọ ngang với trời đất, bắt đầu từ lúc được sinh ra, không biết đã qua bao nhiêu đời ký chủ”.

“Ký chủ rác rưởi nhất, cuối cùng cũng trở thành chủ của một thế giới!”

“Cậu có biết top một trăm nghĩa là thế nào không?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

“Nghĩa là thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bây giờ rất khó giải thích với cậu, tóm lại, tốc độ tu luyện võ kỹ của cậu cũng quá nhanh”.

“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”

“Làm sao có thể hiểu được võ kỹ cấp thánh?”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không khó lắm mà, chỉ luyện tập thêm mấy lần theo hướng dẫn bên trên là học được ngay”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Nếu bị các võ giả bên ngoài nghe được, thì sẽ đố kỵ đến chết!

Mẹ kiếp!

Bọn họ vất vả khổ sở, nghiêm túc nghiên cứu, lĩnh ngộ, trải nghiệm, cảm ngộ, đổ mồ hôi ròng ròng…

Mười năm như một ngày.

Có lẽ mới có thể tu luyện được một võ kỹ cấp địa đến đại viên mãn!

Diệp Bắc Minh mới chỉ mất hai tiếng đã hiểu rõ thông thạo hai loại võ kỹ cấp thánh!

Đúng là nghịch thiên!

Đó cũng là lý do vì sao chỉ trong năm năm, Diệp Bắc Minh đã học được hết bản lĩnh của tất cả chín mươi chín sư phụ.



Nhà họ Ngụy ở Long Đô.

Đại thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công, cả Long Đô đều đến chúc mừng.

Thân phận của Ngụy Công, không ai có thể bì kịp.

Ngay cả gia chủ của các đại thế gia cũng thấp hơn Ngụy Công một bậc bối phận!

Các tỉnh lớn như Trung Hải, Kim Lăng, Hà Tây, Xuyên Thục, Giang Nam, Tây Bắc, Bắc Tam cũng có thế gia đến chúc mừng.

Rất nhiều khuôn mặt mà Diệp Bắc Minh quen biết, và cả những khuôn mặt lạ.

Đều đến dự tiệc!

Người của hiệp hội võ đạo.

Người của các thế gia.

Chiến thần của tổng bộ Long Hôn!

Phú hào hàng đầu của Long Quốc!

Đều đến tham dự.

Chúc mừng náo nhiệt vui vẻ.

“Nhà họ Hàn ở Trung Hải, tặng một cây san hô đỏ ngàn năm tuổi, quà mừng thọ khác chín mươi sáu món!”

“Phú hào giàu nhất Xuyên Thục, tặng một tượng ông thọ tinh bằng phỉ thúy nặng một tấn, quà mừng thọ khác, tám mươi chín món!”

“Liên minh bốn thế gia Kim Lăng, tặng một trăm ba mươi viên dạ minh châu quý giá, mừng Ngụy Công một trăm ba mươi tuổi, thọ tỷ nam sơn!”

Ở cửa liên tục có người đọc danh sách quà mừng.

Ánh mắt của các vị khách đến tham dự đều sáng rực lửa.

Nhìn từng xe quà mừng liên tiếp tiến vào nhà họ Ngụy, cũng sắp hoa cả mắt rồi.

Bỗng nhiên.

Một thanh niên đội mũ lưỡi chai chậm rãi đi đến, thu hút sự chú ý của một số người.

“Anh ta là ai?”

“Anh ta xách cái gì mà sao nhiều ruồi muỗi bâu vào thế?”

Chỉ thấy.

Người thanh niên đội mũ lưỡi chai xách một cái bọc màu đen.

Bên trong lại nhỏ ra máu tươi!

Đi một bước nhỏ một giọt máu tươi, hình thành một đường máu trên mặt sàn trắng sáng.

Đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy.

Ruồi muỗi vo ve bay theo phía sau!

“Đây là…”

Đồng tử của rất nhiều người đều co lại.

Đồng loạt lùi về phía sau, nhường một lối đi cho người thanh niên này.

Thanh niên này vừa giơ tay, thứ trong cái bọc màu đen bay ra.

Phập!

Một tiếng động lớn vang lên, đập lên trên bàn viết danh sách quà mừng.

Khi mọi người nhìn rõ thứ bay ra đó, tất cả đều sợ giật mình.

Đầu người!

Một cái đầu người đầm đìa máu tươi, nét mặt dữ tợn!

“A!”

Rất nhiều phụ nữ đến chúc thọ nhìn thấy đầu người đều thét lên.

Tiếng thét vang khắp cả cổng lớn nhà họ Ngụy!

Soạt!

Trong nháy mắt, rất nhiều người nhìn qua, vẻ mặt đầy chấn hãi!

“Là hắn!”

Diệp Như Ca trong đám đông ngẩn người, vẻ mặt sợ hãi.

Diệp Cấm Thành ở một bên nhướn lông mày: “Tên nhóc này muốn làm gì?”

Hai ông cháu này nhận ra Diệp Bắc Minh.

Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt từ Trung Hải đến, xuống xe vừa hay nhìn thấy cảnh này.

“Ông nội!”

Hàn Nguyệt ngây ra như khúc gỗ.

Hàn Kim Long cũng thộn người: “Thần y Diệp muốn làm gì? Đối đầu với nhà họ Ngụy ư?”

Tô Mạc Già trực tiếp xông đến: “Tiểu sư bá, đừng gây chuyện, mau đi thôi”.

“Nơi này là nhà họ Ngụy của Long Đô, anh muốn làm gì?”

“Gây chuyện như vậy, Long Chủ cũng không bảo vệ được anh!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến cô”.

“Anh!”

Một người đàn ông của nhà họ Ngụy sợ hãi đứng lên.

Chỉ vào Diệp Bắc Minh!

Đại thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công, mà lại có người tặng một cái đầu người!

Đúng là vô pháp vô thiên!

Người đàn ông của nhà họ Ngụy tức giận hét lên: “Cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh”.

“Cái gì?”

“Cậu là Diệp Bắc Minh!”

Người đàn ông của nhà họ Ngụy kinh ngạc.

Những vị khách khác có mặt cũng hít khí lạnh, vô cùng chấn hãi nhìn qua.

Bọn họ từng nghe uy danh của Diệp Bắc Minh, biết chiến tích của anh!

Nhưng tuyệt đối không ngờ, Diệp Bắc Minh lại to gan như vậy!

Xuất hiện ở cổng lớn nhà họ Ngụy với một cái đầu người!

Một vài khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

Đại soái Long Hồn, Ngụy Kinh Phú xuất hiện, lúc ông ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đồng tử cũng co lại.

“Cậu dám làm loạn ở nhà họ Ngụy?”

Đường Kình Thương đi theo phía sau, thở gấp: “Ngụy Thần, có lẽ Diệp Bắc Minh điên rồi!”

Tần Tướng Thần chậm rãi đi đến: “Diệp Bắc Minh?”

Tần Vinh An ở một bên, nén thấp giọng: “Bố, khả năng lớn là anh ta uống nhầm thuốc rồi!”

“Đây là nơi nào chứ?”

“Đây là nhà họ Ngụy! Có Ngụy Công tọa trấn, làm sao hắn dám đến làm loạn?”

“Đám người ông cụ Hoa, ông cụ Phó đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Ngụy cùng với các con cháu của mình vây chặt xung quanh.

Được biết Diệp Bắc Minh xách một cái đầu người đến, tất cả đều sững người.

“Diệp Bắc Minh?”

Một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Giả Tòng Nhung vua Kim Lăng.

Lúc trước, Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết một đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Giả.

Giữa vua Kim Lăng và Diệp Bắc Minh không đội trời chung!

Những người này đều chỉ là người Diệp Bắc Minh biết.

Ngoài ra.