Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 278: Mẹ Hạ Đến Cầu Hôn



Diệp Bắc Minh bước đến trước mặt số 1, nhặt cánh tay trên đất.

Lập tức nối lại cho cậu ta!

...

Một tiếng sau.

Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đi ra từ trong mật thất.

Vạn Lăng Phong mồ hôi ướt đẫm toàn thân: “Chủ nhân, phương pháp huấn luyện này của cậu đáng sợ quá!”

“Một khi tiểu đội Sát Thần lớn mạnh, còn ai là đối thủ của bọn họ?”

Diệp Bắc Minh không đáp lại.

Để phòng ngừa hậu viện cháy, nhất định phải có tiểu đội Sát Thần.

“Lăng Phong, ông cũng phải nhanh chóng đề thăng tu vi, nếu không có lẽ cũng không theo kịp được tiểu đội Sát Thần đâu”.

Vạn Lăng Phong có chút ngượng ngùng.

Ông ta đường đường là chiến thần, vậy mà lúc này lại nhỏ bé như ở trong bụi rậm.

Đồng thời.

Vạn Lăng Phong cũng rất khiếp sợ.

Trên người cậu thanh niên ở trước mặt này dường như có một loại ma lực rất đặc biệt!

Bất kỳ ai sau khi bị anh lây nhiễm đều sẽ trở nên mạnh hơn.

Trong lòng Vạn Lăng Phong vui sướng, may mà đêm hôm đó ông ta lựa chọn quỳ xuống thần phục.

Nếu không cỏ trên phần mộ của mình e rằng đã cao trên hai mét!

Tút tút tút!

Một tràng tiếng chuông dồn dập.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên.

Lại là Tôn Thiến gọi tới: “Diệp Bắc Minh, anh mau đến tập đoàn Tuyết Minh, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Mẹ ruột của Nhược Tuyết lại đến tập đoàn, còn vào văn phòng chủ tịch”.

“Nhược Tuyết đang ở trong đó, anh mau tới đi, tôi lo lắng cậu ấy lại xảy ra chuyện!”

Hô hấp Tôn Thiến dồn dập, tỏ ra vô cùng gấp gáp.

“Lại là nhà họ Hạ Cổ Võ?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tập đoàn Tuyết Minh: “Nhược Tuyết đâu?”

Tôn Thiến xông tới, ngực phập phồng kịch liệt, túm chặt cánh tay Diệp Bắc Minh: “Ở phòng làm việc chủ tịch, họ đều ở trong đó”.

“Nhanh, mau nhanh lên!”

Diệp Bắc Minh một cước đá văng cửa thang máy.

Ngay cả thang máy cũng không kịp ngồi.

Từ bên trong nhảy vọt lên.

Cửa phòng làm việc chủ tịch có hai lão giả nhà họ Hạ đang đứng.

Tu vi Võ Hoàng trung kỳ!

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, sắc mặt bọn họ trầm xuống.

Hai người mỗi người chìa một cánh tay, bắt chéo trước cửa, ngăn Diệp Bắc Minh lại.

“Phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư, Diệp Bắc Minh, cậu cấm chỉ vào trong!”

Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn phản ứng.

Đá hai cước.

Hai lão giả như chó chết đụng xuyên vách tường phòng làm việc.

Thi thể rơi vào bên trong!

Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc quay đầu: “Sao… sao anh tới đây?”

Mẹ Hạ cũng bị dọa giật mình, sau khi thấy Diệp Bắc Minh, bà ta nhanh chóng ổn định lại.

Diệp Bắc Minh thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.

Đi vào phòng làm việc, kéo tay Hạ Nhược Tuyết, lạnh nhạt nhìn mẹ Hạ: “Bà còn tới làm gì?”

Mẹ Hạ cắn răng: “Diệp Bắc Minh, tôi là mẹ Nhược Tuyệt, sao cậu cứ tỏ thái độ như vậy với tôi?”

“Ha ha, mẹ?”

Diệp Bắc Minh cười: “Một người mẹ có thể trơ mắt nhìn con gái mình gả cho một thi thể sao?”

Mẹ Hạ sững sờ, sau đó lắc đầu: “Khi đó tôi không biết chuyện của Đường Môn, tất cả đều quá đột ngột”.

“Vậy sao?”

Diệp Bắc Minh căn bản không tin.

Hạ Nhược Tuyết nghe mẹ giải thích, ánh mắt cũng lạnh lùng vài phần.

Trên thực tế cô ấy cũng không tin.

Mẹ Hạ chẳng buồn nói nhảm, nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, hôm nay tôi đến đây là thay mặt nhà họ Hạ Cổ Võ cầu hôn”.

“Không phải cậu thích Nhược Tuyết sao?”

“Được! Nhà họ Hạ tôi làm chủ, để hai đứa thành thân!”

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là con rể của nhà họ Hạ”.

Mẹ Hạ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý ngay lập tức.

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà họ Hạ Cổ Võ để tôi làm con rể?”

“Bà xứng sao?”

“Nể mặt bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi không giết bà!”

“Nhớ, bà là người đầu tiên Diệp Bắc Minh tôi không lựa chọn giết”.

“Vui mừng đi!”

“Cút!”

Chỉ vào cửa phòng làm việc: “Hoặc là chết!”

“Cậu nói gì?”

Mẹ Hạ tức muốn chết, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi như sắp trừng rớt ra ngoài.

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra luồng sát ý lạnh băng: “Tôi không muốn nói lần hai!”

Mẹ Hạ run rẩy.

Kinh hãi nhìn cậu thanh niên trước mắt.

Bà ta có trực giác, nếu như còn không đi.

Cậu thanh niên này sẽ thật sự giết mình!

Nhìn thật kỹ Diệp Bắc Minh!

Mồ hôi sau lưng ướt đẫm!

Chật vật rời đi.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Tuyết Minh.

Mẹ Hạ cầm điện thoại: “Alo, tôi thất bại rồi”.

“Hắn không đồng ý cưới Nhược Tuyết, hay là đổi cách khác đi”.

“Tôi cũng không tin, chẳng lẽ cứ phải Diệp Bắc Minh mới có thể cứu được nhà họ Hạ!!!”

Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói: “Đây là cách tốt nhất”.

Mẹ Hạ im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chờ chút, khi Nhược Tuyết còn bé, không phải nhà họ Hạ nhờ nuôi ở Côn Luân Khư sao?”

“Tôi nhớ quan hệ giữa nó và cậu Thất không tệ, nếu như chúng ta đi nhờ cậu Thất, có lẽ…”

“Cậu Thất cứu được nhà họ Hạ!”

...

Diệp Bắc Minh gọi điện thoại bảo người của Vạn Lăng Phong tới, xử lý hai cỗ thi thể.

Anh mới nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Mẹ em không làm gì em chứ?”

Trong con mắt Hạ Nhược Tuyết đều là ý cười: “Không sao, anh lo lắng làm gì?”

Diệp Bắc Minh sốt ruột chạy tới, khiến cô ấy cảm thấy mình rất được coi trọng.

Diệp Bắc Minh ngồi trên sofa: “Anh cũng không mong em bị tổn thương, nếu em…”

Hạ Nhược Tuyết lại trực tiếp ngồi trong lòng anh.

Ôm cổ anh.

Cứ thế nhìn anh như vậy.

“Nói đi, nếu em thế nào?”

Hạ Nhược Tuyết tròn mắt.

Sóng nhiệt từ mũi phả vào mặt Diệp Bắc Minh.

Khiến anh có chút không yên.

Hạ Nhược Tuyết đặt tay anh ngang hông.

Hôn anh.

Diệp Bắc Minh bị tập kích đột ngột, khiến anh có chút bất ngờ.

Lúc này.

Anh đột nhiên buông eo Hạ Nhược Tuyết ra: “Có người tới”.

“Hả?”

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đứng dậy.

Chỉnh lại quần áo.

Hai người đàn ông đi tới, đứng ở cửa phòng làm việc: “Anh Diệp, là chiến thần bảo chúng tôi tới”.

“Dọn dẹp sạch sẽ”.