Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 261: Sống tốt trong nỗi sợ



Đao võ sĩ của Miyamoto musashi trực tiếp gãy đôi như đậu phụ.

Kiếm khí lóe lên, xuyên qua cơ thể của Miyamoto musashi!

Miyamoto musashi đứng ở đó, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… đánh lén…”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Chẳng phải ông đánh lén lục sư tỷ của tôi sao?”

Phụt!

Lúc này cơ thể của Miyamoto musashi mới phản ứng lại, gãy thanh hai mảnh.

Chết!

Lục sư tỷ nhìn Trần Cửu Dương: “Sư đệ tôi đã nói, cho ông toàn thây”.

Trần Cửu Dương toát mồ hôi trán, ông ta quay người định bỏ chạy.

Ông ta dậm chân một cái, cả người giống như pháo đạn xông ra khỏi biệt thự.

Ầm!

Phá không trung bay ra.

Lục sư tỷ mỉm cười, giơ tay bắn ra một cây kim châm.

Kim châm trực tiếp cắm vào cơ thể của Trần Cửu Dương.

Ông ta từ trên không trung đập xuống bãi cỏ phía dưới, toàn thân không bị thương nhưng tim đã ngừng đập.

Diệp Bắc Minh khen ngợi nói: “Lục sư tỷ, Quỷ Môn Thập Tam Châm của tỷ cũng mạnh quá!”

“Lại trực tiếp đâm xuyên trái tim của võ tông đang vội vã bỏ chạy?”

Lục sư tỷ che miệng cười: “Tiểu sư đệ, tỷ đã học mười mấy năm rồi đấy”.

Bá tước Vladimir và Turgenev tê dại da đầu, ông ta là cường giả bảng xếp hạng ngầm, mà lại bị giết như vậy?

Hai tỷ đệ này, mẹ kiếp, còn cười nói vui vẻ!

Có còn là con người không?

“Liên thủ!”

Lang vương Turgenev quát lớn một tiếng.

Hai người cùng ra tay!

Lục sư tỷ cất bước chân, để lại một bóng hình xinh đẹp tại chỗ, trước khi hai người ra tay, lần lượt tóm chặt cổ của họ.

“Cô!”

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan, cổ họng của hai cường giả bảng xếp hạng ngầm bị bóp vỡ tại chỗ.

Lúc này.

Sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm đều mất mạng!

Người đàn ông trung niên của gia tộc Rothschild cứng đờ tại chỗ, cũng không thể giữ bình tĩnh như ban đầu.



Ông ta hít sâu một hơi, nghiêm trọng nói: “Tôi là Barth, bố của tôi là một trong những người chèo lái gia tộc Rothschild!”

“Cô gái Long Quốc, thực lực của cô rất mạnh, thực sự rất mạnh!”

“Nhưng thực lực của gia tộc Rothschild cũng tuyệt đối không chỉ như vậy”.

“Hôm nay, là Barth tôi thua, tôi tình nguyện bỏ ra ba mươi tỉ đô la Mỹ để chuộc cái mạng của tôi!”

Lục sư tỷ không thèm để ý Barth: “Sư đệ, giao cho đệ đấy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh nhìn Barth bằng ánh mắt băng lạnh: “Người Long Quốc muốn giết tôi là ai?”

Barth lắc đầu: “Tôi không biết”.

“Đối phương trực tiếp liên lạc với bố của tôi, tôi cũng không biết thân phận của đối phương”.

“Nhưng người đó rất thần bí, buổi tối bố của tôi thường xuyên nói chuyện điện thoại với người đó”.

Diệp Bắc Minh cau mày,

Rốt cuộc là ai muốn giết anh?

Là người của thế gia, hay là người của hiệp hội võ đạo?

Bất kể là ai, nhất định phải tìm ra, diệt cỏ tận gốc.

Diệp Bắc Minh giơ bức ảnh đen trắng: “Còn tấm ảnh này thì sao, thực sự là ảnh giả sao?”

Barth lắc đầu: “Bức ảnh là thật, nhưng địa điểm chụp không phải ở Tam Giác Vàng”.

“Vậy ở đâu?”

“Chúng tôi cũng không biết, bức ảnh này là chúng tôi treo thưởng lớn trên bảng xếp hạng ngầm mới có được!”

“Treo thưởng lớn?”

Barth gật đầu: “Đúng thế, bức ảnh này, chúng tôi đã tốn một trăm triệu đô la Mỹ để mua từ tay của một cường giả bảng xếp hạng ngầm”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Là ai?”

Barth trầm mặc một lát, nói ra một cái tên: “Huyết Hồn, đứng thứ hai trăm trên bảng xếp hạng ngầm!”

Diệp Bắc Minh nhớ cái tên này: “Huyết Hồn?”

Barth gật đầu: “Điện chủ của điện Huyết Hồn!”

Lại là điện Huyết Hồn!

Xem ra điện Huyết Hồn này mới là thế lực biết thông tin của mẹ nhiều nhất.

Có lẽ bức ảnh này cũng do người của điện Huyết Hồn chụp được!

Xem ra chỉ có tìm được điện Huyết Hồn, mới có thể biết tất cả mọi việc.

Anh lạnh lùng nhìn Barth: “Cho nên, tất cả mọi việc đều là do các ông và điện Huyết Hồn liên thủ lên kế hoạch?”



Barth gật đầu: “Đúng thế”.

“Thông tin bảy phần thật, ba phần giả mới có thể khiến cậu tin rằng mẹ của cậu từng đến tam giác vàng!”

Barth thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, thực lực của cậu quá mạnh, chúng tôi đã tính toán sai lầm”.

Diệp Bắc Minh nhìn sang Long gia: “Là như vậy sao?”

Long gia điên cuồng dập đầu!

Phập phập phập!

Vị hoàng đế của Tam Giác Vàng, lúc này đang cầu xin giống như con chó chết.

Quỷ Môn Thập Tam Châm của Diệp Bắc Minh khiến ông ta đau đến không muốn sống.

“Cậu Diệp, là thật, những gì ông ta nói đều là thật”.

“Tôi cũng không còn cách nào… là họ uy hiếp tôi!”

Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ vì?”

Toàn thân Long gia run lên: “Ông Barth đã nói, sau khi việc thành công, sẽ cho tôi năm tỷ đô la”.

“A, đúng rồi… Diệp Minh Viễn, Diệp Minh Viễn cũng từng đến nơi này!”

Trong con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên sát ý băng lạnh: “Diệp Minh Viễn, ông ta đâu?”

Long gia không giám che giấu: “Mười lăm phút trước khi cậu xông đến, Diệp Minh Viễn đã đi rồi”.

“Bây giờ, e rằng đã rời khỏi Tam Giác Vàng rồi”.

Ông ta còn chủ động lấy điện thoại ra.

“Chỗ tôi có số điện thoại của Diệp Minh Viễn”.

Diệp Bắc Minh nhận lấy.

Và gọi đi.

Tút tút tút!

Vậy mà kết nối được thật.

Hơn nữa, đối phương còn nhận điện: “Diệp Bắc Minh?”

Giọng nói hơi đắc ý: “Xin lỗi, tôi lại rời khỏi trước một bước rồi”.

Diệp Bắc Minh cũng cười: “Cảm giác bị truy sát thế nào?”

Diệp Minh Viễn trầm mặc mấy giây, lạnh lùng nói: “Cậu muốn giết tôi, không đơn giản vậy đâu”.

“Con chó mất chủ, chạy cũng nhanh đấy”.

Diệp Bắc Minh cười ra tiếng: “Không sao, tôi có thể cho ông chạy rất nhiều lần”.

“Nhưng, ông không thể sơ suất một lần”.

“Diệp Minh Viễn, ông cứ sống tốt trong nỗi sợ đi, tôi sẽ luôn tìm ông, sau đó, đích thân moi tim của ông”.