Dịu Dàng Thích Em

Chương 14: Chờ anh



Di Giai nhìn số cherry kia không nhịn được mà cảm thán, chỗ này chắc chắn là số tiền không nhỏ. Kiếm tiền quả thực là không dễ dàng, vậy mà lại gửi cho cô chỗ kia. Cô thật sự đang không hiểu Lục Thành muốn gì.

[ Em vừa về đến phòng? Tại sao lại nhiều cherry vậy?]

Cô để điện thoại xuống bàn, cầm lấy khăn tắm chuẩn bị đi tắm. Điện thoại hiển thị thông báo tới, không nghĩ rằng anh lại trả lời nhanh đến vậy. Đợi tới khi cô tắm xong cầm lấy điện thoại lên mới biết là tin nhắn của anh.

[ Anh có một người quen bán hoa quả! Ngày trước em có nhắc tới muốn ăn cherry, nên anh mua một ít!]

Nhìn lại số cherry kia, anh lại nói là một ít. Hơn nữa, muộn rồi mà anh vẫn trả lời tin nhắn cô.

[ Đã muộn rồi? Anh chưa ngủ sao?]

[ Vốn dĩ ngủ rồi! Nhưng thấy tin nhắn của em liền nhắn lại!]

Tiêu Chiến gửi đi tin nhắn, đánh chết anh cũng không nói là anh đang đợi cô trả lời lại tin nhắn thì mới yên tâm đi ngủ.

[ Em đã về phòng an toàn. Ngày mai vẫn còn phải làm việc, anh mau nghỉ ngơi trước đi!]

[ Tuân lệnh phu nhân.]

Di Giai nhận được tin nhắn của anh, không giấu nổi nụ cười ngại ngùng trên môi. Anh cứ như vậy cô sẽ chết chìm trong sự ngọt ngào mất.

" Không được, mình phải điều tra xem tên này rốt cuộc có ý gì với Di Giai nhà chúng ta!" Ngọc Trân ngồi trên giường, không quên nói chuyện với Hâm Đình.

Nghe tin Di Giai được biểu diễn một tiết mục trong hội nghị khoa học và được Lục Thành gửi đồ cho như muốn công khai tán tỉnh. Cô xin nghỉ quay phim hai ngày, trở về trường để giúp Di Giai trang điểm xinh đẹp xuất hiện trước tất cả mọi người.

Hâm Đình quay lại nói :" Mình chắc chắn tên Lục Thành ở cùng thành phố với chúng ta. Thế nên việc ship đồ cho Di Giai sao có thể nhanh tới vậy được!"

" Phải đấy! Từ vụ concert này, rồi đi ăn thịt nướng, cả vụ Di Giai bị bệnh nữa. Nhưng anh ta chưa từng lộ mặt hay gọi điện cho Di Giai. Thần thần bí bí làm gì cơ chứ!"

Ngọc Trân thao tác vào game, cô vốn dĩ không thích chơi game nhưng có các bạn cùng phòng hào hứng chơi nên cô cũng vào theo.

Hâm Đình chạy tới ngồi xuống giường Ngọc Trân nghiêm túc nói :" Chúng ta có nên tra hỏi anh ta không?"

Động tác của Ngọc Trân có hơi chút ngừng lại, ngập ngừng nhìn cô bạn.

" Nếu Di Giai biết chuyện, liệu có mắng chúng ta không?"

Hâm Đình an ủi :" Mắng gì chứ? Chúng ta đây là đang giúp cậu ấy một tay sớm ngày gặp cậu ta thôi!"

Hai người họ không có weibo, cũng không có wechat của Lục Thành. Thứ có thể liên lạc được chỉ có mỗi game mà thôi. Thật may rằng, cái nick Mộ Dung Lục Thành vẫn đang sáng.

[ Lục Thành, huynh không phải đi làm sao?]

Tiêu Chiến đang treo máy, nghe thấy tiếng tin nhắn tới liền nhấp vào xem.

[ Công việc cũng không còn bận rộn. Nên anh tranh thủ! Các em chẳng phải đều đang bận ôn thi hay sao?]

Ngọc Trân và Hâm Đình nhìn nhau, hai người họ bàn bạc một hồi, sau đó cười nham hiểm.

[ Haha, bọn em tự thưởng cho bản thân một buổi nghỉ ngơi. Chỉ là thấy thương cho Di Giai, vừa tập luyện vừa ôn thi thật là vất vả!]

[ Cũng may là bên cạnh Di Giai còn có Tuấn Triết, bạn thanh mai trúc mã của cậu ấy giúp đỡ!]

Ngọc Trân và Hâm Đình cảm thấy trong người đầy tội lỗi vì mang Tuấn Triết ra làm mồi nhử. Nhưng bọn họ cũng đâu nói sai, dạo gần đây Tuấn Triết luôn bên cạnh Di Giai, cho dù bị cô chê phiền vẫn cam chịu làm cái đuôi đi sau.

Tiêu Chiến đọc được tin nhắn, bỗng cảm nhận được ngụm nước vừa nuốt xuống giống như xương cá móc vào họng rách da đau đến chảy máu. Anh luôn biết bên cạnh cô có một chàng phú nhị đại là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhưng đã lâu rồi vẫn chưa có dấu hiệu là anh ta đã theo đuổi thành công nên Tiêu Chiến có chút an toàn.

Nhưng cái tên Tuấn Triết vẫn là cái gai trong lòng anh khó mà loại bỏ. Anh biết hai người bạn của Di Giai nói vậy là có ý gì. Tiêu Chiến chống cằm, bắt buộc anh phải làm gì đó nếu không sẽ mất đi người con gái này.

Nhưng ở tình cảnh hiện tại, anh lại thấy tiến thoái lưỡng nan. Anh chưa ổn định được sự nghiệp, chưa thể cho cô một chỗ dựa vững chắc. Anh phải làm việc gấp đôi để tiến xa hơn nữa.

[ Các em nhắc nhở em ấy đừng quá sức!]



Nhận được tin nhắn này, hai người họ nhìn nhau khó hiểu. Cái tên đầu đất này, nói thẳng toẹt ra như vậy rồi mà vẫn không hiểu sao. Đến lúc Di Giai bị cướp mất, lúc đó đừng có khóc lóc tại sao mình không nhanh tay hơn.

Ngọc Trân tức giận đập bàn phím nói :" Mình mặc kệ đấy! Tên ngốc!"

\* \* \*

" Di Giai!" Một tiếng gọi phía sau vang lên, cô quay người lại nhìn. Mạn Nhu tay ôm máy tính chạy nhanh tới đi cùng Di Giai vui vẻ hỏi.

" Cậu đi đâu vậy?"

Sau sự việc được tỏ tình lần trước, Di Giai cũng dần quên đi mất vụ việc đó! Nhưng khi gặp lại thì cô vẫn có chút ngại ngùng, hai má đỏ bừng lên không biết là do nắng hay là do cảm xúc.

" Mình đi tới hội trường để duyệt trước, tránh xảy ra sai sót vào sáng mai!"

Mạn Nhu cũng cười tươi nói :" Mình cũng đang tới hội trường đây! Chúng ta tiện đường rồi!"

Hội trường rất rộng lớn, sức chứa vô cùng nhiều. Lúc này đây mỗi người một việc, không ai để ý tới ai. Khoa công nghệ thông tin phụ trách phần âm thanh, ánh sáng, các vấn đề liên quan tới công nghệ. Khoa nghệ thuật thì tham gia biểu diễn các tiết mục trong thời gian nghỉ giữa giờ của hội nghị. Còn một khoa nữa tổ chức chương trình chạy sự kiện sao cho khớp với kế hoạch vạch ra nhất có thể.

Chỉ có mình Di Giai là đang cô đơn lạc lõng đứng đây chờ đến tiết mục của mình. Với thời gian và tần suất tập luyện liên tục, hai cổ tay cổ chân của Di Giai đã sưng đỏ. Mỗi lần cử động đều rất đau, nhưng vì buổi biểu diễn quan trọng nên cô chỉ có thể nén chịu đau.

Di Giai lựa chọn múa kiếm trên nền nhạc cổ phong vô cùng đặc trưng, kết hợp với trang phục nữa lại càng thêm hài hoà. Cô uyển chuyển theo từng động tác, cơ thể dẻo dai mềm mại mang lại cảm giác dễ chịu cho người xem.

Kết thúc bài múa, Mạn Nhu vỗ tay vô cùng to, lúc này mọi người mới vỗ theo cổ vũ Di Giai. Cô cúi gập người xuống cảm ơn mọi người, đi xuống sân khấu. Mạn Nhu không ngớt lời khen ngợi cô, cô Mai cũng đứng phía xa gật đầu tán thưởng.

Bởi vì mới là buổi tập duyệt nên cô chưa căng thẳng, đến sáng hôm sau khi mà Ngọc Trân đang trang điểm cho cô sau cánh gà. Lúc này cô mới thật sự lo lắng, tay cô run lên không cầm nổi chiếc điện thoại. Mạn Nhu lo lắng nhìn cô hỏi :" Cậu ổn không? Liệu có biểu diễn thành công được hay không?"

Di Giai lắc đầu mỉm cười :" Mình không sao!"

Mạn Nhu như được ném sự xinh đẹp vào mặt, cậu ngại ngùng quay sang chỗ khác, hai má đỏ bừng lên.

Các tiết mục lần lượt diễn ra, Di Giai cũng thay xong trang phục của mình. Cô hồi hộp đứng bên cạnh khán đài đợi MC giới thiệu tiết mục của mình.

Di Giai hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân phải thật bình tĩnh. Cô không cho phép bản thân thất bại, trước giờ cô đều hành xử cận trọng, lấy đâu ra sai sót.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên du dương mà êm ái, như diễn tả lại đêm trăng tròn, gió thổi vu vi mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu. Cô bắt đầu uyển chuyển có thể theo từng động tác. Bộ hán phục cô mặc trên người màu hồng phấn kết hợp cùng màu trắng mang lại cảm giác dễ chịu cho người nhìn.

Những người ở phía dưới khán đàn ồ lên một tiếng, không ngờ trường Thanh Đại nổi tiếng về chất lượng học tập mà còn nổi tiếng với các cô gái xinh đẹp đa tài. Ánh mắt của Di Giai tương tác với khán giả nhưng cũng không hề làm mất đi khí chất cần thiết của bài múa hiện tại.

Lúc này, những cơn đau ở chân hay cổ tay đều trở nên tầm thường. Bởi cô giống như một tiên nữ giáng trần, mang vẻ đẹp động lòng người.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng nghỉ, xem được video của cô làm anh muốn thốt lên :" Thật xinh đẹp!"

Video được đăng tải lên thu hút rất nhiều người vào xem, bọn họ đều cảm thán cô gái trong video quá đẹp. Thậm trí còn nổi bật hơn một số ngôi sao trong giới giải trí.

Tiết mục cô biểu diễn thành công ngoài mong đợi, các khách mời cũng phải xuýt xoa vì cô gái kia thật sự xuất sắc. Cô Mai gật đầu nhìn cô, môi mấp máy mấy chữ " cảm ơn em"

Mọi người khen ngợi cô rất nhiều, đến mức Di Giai cảm thấy tương đối sợ hãi. Chỉ là một bài múa thôi mà, không thể tâng bốc cô đến mức đó chứ!

[ Di Giai, em làm tốt lắm!] Đến Lục Thành cũng khen ngợi cô không ngớt khiến cô cũng cảm thấy nghi ngờ về bản thân cô.

Mặc kệ những lời khen ngợi ngoài kia, Di Gia vừa về đến phòng ngay lập tức lên giường ngủ một mạch đến hơn nửa đêm mới tỉnh dậy do đói. Các bạn cùng phòng biết cô mệt nên cũng không làm phiền, bọn họ đều lên phòng tự học để cho Di Giai một không gian nghỉ ngơi yên tĩnh.

Cảm nhận được bản thân đã nghỉ đủ, cô mới bắt đầu thật sự bước vào thời kỳ ôn thi ác liệt. Thậm trí cô còn không onl game, nhắn hẹn trước với Lục Thành sau khi thi xong sẽ chơi game cùng anh. Hầu hết thời gian của cô đều dành ở trên thư viện và phòng tự học. Thậm trí đêm khuya nhưng ánh đèn học vẫn sáng trong căn phòng D302.

Mỗi khoa có một cách thi khác nhau, như khoa Hoá học của cô thường là tính toán và thực hành tay nghề. Nhưng khoa của Hâm Đình lại là bài tiểu luận và thi vấn đáp với thầy cô. Bởi vậy, bất cứ khoa nào trong trường Thanh Đại đều phải thi hết sức khốc liệt. Trường quan trọng chất lượng chứ không phải số lượng, nếu học hành không đoàng hoàng thì sẽ bị đuổi bất cứ lúc nào.

Khoa luật cần phải có trí nhớ tốt bởi có nhiều môn cần phải học thuộc. Hâm Đình ngày nào cũng đều như niệm kinh, học thuộc một bài trước khi đi ngủ, tới nỗi trong mơ còn nói mớ ra.

Các môn thi lần lượt được diễn ra, tuy rằng cuối năm hai đã bắt đầu học các môn chuyên ngành rồi, nhưng độ khó của đề thi tuyệt đối không có chuyện giảm đi mà chỉ có tăng dần lên.

Di Giai tự nhủ với bản thân, cố gắng trong tất cả các môn thi một cách tốt nhất cô sẽ tự thưởng với bản thân một giấc ngủ ngon. Bước ra phòng thi là những gương mặt nhăn nhó, những cái vò đầu bứt tai. Bọn họ bắt đầu thảo luận với nhau đề thi năm nay thế nào, khó hay dễ.

" Di Giai, cậu làm được không?" Tuấn Triết lách qua một số người đuổi theo Di Giai đang đi phía trước.

Cô trầm ngâm một chút, trầm thấp nói :" Không biết nữa, vừa có cảm giác làm được vừa không làm được. Có lẽ không được điểm tuyệt đối rồi!"



" Có lẽ năm nay vị trí đứng nhất nhường cho người khác rồi!" Di Giai thở dài như bà cụ non, bỏ Tuấn Triết phía sau mà đi trước.

" Không được đứng nhất!" Lời nói này chỉ có thể là học bá nói ra mà thôi. Tuấn Triết lắc đầu bất lực, đuổi theo Di Giai.

\* \* \*

Kết thúc môn thi cuối cùng cũng là kết thúc một năm học. Sinh viên trong trường mặc kệ kết quả có ra sao, bọn họ đều vui vẻ sắp xếp đồ về quê tận hưởng kỳ nghỉ hè.

Còn đám bạn của Di Giai chưa về vội, bọn họ đợi bộ phim của Ngọc Trân đóng máy thành công, sau đó đi ăn một bữa liên hoan để tự thưởng cho bản thân.

Quán nướng gần trường luôn là địa điểm thích hợp nhất cho bọn họ tụ tập. Tuấn Triết vui vẻ hào phóng nói :" Để mừng Ngọc Trân đóng máy thành công và chúng ta hoàn thành kỳ thi xuất sắc, hoá đơn tối nay mình trả hết!"

Tiếng reo vui mừng của mọi người vang lên, ai cũng biết Tuấn Triết là phú nhị đại, số tiền bọn họ ăn ngày hôm nay cũng chưa bằng một nửa số tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu ta.

Tuấn Triết ngồi bên cạnh Di Giai, ân cần gắp thức ăn vào bát cho cô.

" Cảm ơn!" Cô vô cùng khách sao nói cảm ơn với Tuấn Triết.

Đám người này càng ham vui, gọi thật nhiều rượu hoa quả ra, chẳng mấy chốc đã có người ngà ngà say. Ăn uống no say chưa đủ, bọn họ còn bày trò chơi " thật hay thách ".Trò chơi luôn được yêu thích trong mỗi buổi tụ tập liên hoan như vậy. Sau mấy vòng quay thì cuối cùng cái chai cũng chỉ đích danh vào Tuấn Triết.

Quản trò nhanh nhảu nói :" Tuấn Triết, cậu chọn đi. Thật hay thách!"

Tuấn Triết uống cũng không hề ít rượu, khuôn mặt đỏ bừng lên như quả cà chua chín mọng. Cậu ta nhìn quản trò rồi lại nhìn Di Giai, sau đó mới chậm rãi nói :" Thách!"

Tiếng reo hò của mọi người vang lên, quản trò là bạn cùng phòng với Tuấn Triết, hiểu được ý muốn của cậu ta, ngay lập tức giả vờ như vô tình nói :" Vậy ngày lúc này, ở đây! Cậu tỏ tỉnh với cô gái cậu nhắn tin gần nhất!"

Đột nhiên Di Giai cảm giác có chút không đúng, cô vội vàng nhìn Tuấn Triết. Cậu ta mở điện thoại lên, vào danh sách tin nhắn giơ lên trước tất cả mọi người.

" Là Di Giai!" Mọi người vỗ tay cười nói, trai tài gái sắc. Quả thực đây là kịch hay nhất tối nay bọn họ được xem.

Tuấn Triết quay sang nhìn Di Giai, cô chột dạ nhìn cậu ta, gượng cười nói :" Tuấn Triết!"

Cậu ta như không nghe thấy cô gọi, nhìn cô một cách thâm tình. Tay cậu ta không an phận nắm lấy tay cô, trầm thấp nói :" Di Giai, chúng ta quen nhau từ nhỏ. Cùng trải qua bao năm tháng lớn lên cùng nhau. Cậu cũng biết được tình cảm mình giành cho cậu đến mức nào. Hôm nay, ở trước tất cả mọi người, mình mạo muội xin phép hỏi cậu một câu!"

Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi, không khí trở nên im lặng tới đáng sợ. Ngọc Trân ngay lập tức mở ghi âm, thu lại những gì Tuấn Triết vừa nói. Có người còn cầm hẳn điện thoại lên quay lại quá trình.

" Cậu đồng ý làm người yêu mình nhé!"

Di Giai nghe được câu hỏi này, muốn giật tay ra cũng không được. Cô muốn trốn tránh tình huống này, cô không muốn mọi người nhìn rồi mong chờ câu trả lời của mình. Cô gượng cười, nụ cười không một chút tự nhiên. Cố gắng giật tay ra khỏi tay cậu ta nói nhỏ :" Cậu buông mình ra trước đã!"

" Cậu có đồng ý không?"

Tuấn Triết vẫn làm vẻ thâm tình hỏi cô, Di Giai thực sự sắp bực đến phát khóc rồi. Đưa cô vào cái tình thế ép buộc này, bắt buộc phải đưa ra câu trả lời làm cô chán ghét.

" Buông mình ra trước đã!" Di Giai gằng giọng nói nhỏ, cô nhìn thẳng vào mắt Tuấn Triết với sự bực bội. Tuấn Triết lúc này mới buông tay cô ra, im lặng chờ đợi cô. Tay được thả ra, Di Giai vội nâng chén rượu trước mặt mình lên, rất không tự nhiên cười với bọn họ nói :" Mình xin phép chịu phạt một ly!"

Sau đó uống cạn ly rượu, vị cay nồng của rượu suýt chút nữa làm cô sặc. Cơn khó chịu truyền đi khắp người, cổ họng và dạ dày cô bắt đầu nóng dần lên. Mỹ Lâm vội đưa cô một cốc nước lọc, uống được nửa cốc mới dừng lại. Di Giai cầm túi xách lên nói :" Mình vào nhà vệ sinh một chút!"

Ngọc Trân vội tắt ghi âm, gửi ngay cho Lục Thành. Cậu muốn xem giữa hai người này, người nào mới là kẻ mang lại cảm giác an toàn cho Di Giai.

Tuấn Triết bị cô lảng tránh, chán nản ngồi im bất động. Mặt, hai bên tai của cậu ta đã đỏ bừng lên. Hắn đã hi vọng cô đồng ý, hi vọng đông người như thế này cô đã để cho hắn có thể diện. Nhưng không, cô lại tìm cách trốn tránh. Tại sao chứ? Tại sao bao nhiêu năm qua hắn vẫn chưa có được cô?

Di Giai, nếu em không phải của tôi, thì cũng sẽ chẳng phải của ai.

Dòng nước mát lạnh khiến Di Giai ổn định được tinh thần. Cô thấm bớt nước trên mặt, chống tay vào thành bồn mà thở dài. Tuấn Triết làm như vậy là như muốn ép cô phải đồng ý. Cô không muốn, cô cũng không hề thích, lúc đó cậu ta giống hệt một con sói già, chỉ chờ cơ hội là có thể tấn công cô.

Di Giai lắc đầu, cố mang hình ảnh vừa rồi ném ra ngoài. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình, có lẽ bọn họ thấy cô đi quá lâu nên gọi tới. Cô cầm túi lên, lấy điện thoại ra xem. Màn hình hiển thị hai chữ " Lục Thành"

Đây là lần đầu tiên Lục Thành gọi điện cho cô, cho dù có chuyện gì thì anh ấy vẫn luôn nhắn tin. Đến mặt còn chưa từng lộ chứ nói gì gọi điện nói chuyện trực tiếp. Cô tê tê dại dại nhấn nút nghe.

Vừa bắt máy, tiếng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia truyền tới.

" Di Giai, đừng đồng ý! Anh thích em, chờ anh!"