Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2277: Chương </span></span>2150 Sửa Chương



CHƯƠNG 2150.

Nửa giờ sau, Đinh Trường Sinh lại lại lần nữa chạy đến nhà khách thành ủy, nhưng lúc này tâm tình trầm trọng hơn, bởi vì khi bước vào cánh cửa này, có khả năng liền cùng với Lâm Nhất Đạo hoàn toàn trở mặt, mà mình chỉ là một tiểu nhân vật, nói không lo lắng, không sợ, đó là chuyện không có khả năng .

Nhưng bước này trước sau gì cũng phải bước vào, tục ngữ nói “ cầu phú quý trong nguy hiểm..” chính mình chỉ là một cọng rơm không có tiếng tăm gì đến từ nông thôn, người nhà cũng không còn có ai, vậy thì còn có thể sợ cái gì nữa đây này?

Nói cho cùng, mình cũng chỉ còn lại có một cái mạng này mà thôi, nhưng cái mạng này bây giờ không chỉ là của riêng mình, chính mình còn có những người đàn bà yêu tha thiết, lại còn có nữ nhân vì mình mà sinh con, mình cũng chưa từng gặp mặt đứa bé, nghĩ vậy một chút, ý chí chiến đấu của Đinh Trường Sinh theo từ bên trong xương cốt bộc phát ra ….
Đinh Trường Sinh đưa ra hai tay, để cho cảnh vệ ngoài cửa lục soát toàn thân của mình, sau đó cảnh vệ thu điện thoại cùng cái bật lửa và thuốc lá giữ lấy, đặt vài cái khay nhỏ để ở trước cửa.

Sau đó cảnh vệ gõ cửa, thư ký của Lâm Nhất Đạo dẫn Đinh Trường Sinh đi vào, gia hỏa kia tầm trên ba mươi tuổi, nhìn Đinh Trường Sinh với ánh mắt rất không hữu hảo, bởi vì trong cuộc họp vừa rồi hắn cũng có tham gia, đương nhiên biết được biểu hiện của Đinh Trường Sinh như thế nào, trong mắt của hắn nhìn đến, chủ tử của mình hôm nay xem như là bị nhục, mà cái tên không biết trời cao đất rộng này chỉ là một tên tiểu thí hài, hắn thậm chí cũng đoán được tên gia hỏa này kết cục sau này sẽ rất thê thảm, ít nhất là nếu Lâm Nhất Đạo vẫn còn chủ chính tại tỉnh Trung Nam, thì tên gia hỏa trẻ tuổi này đừng nghĩ xoay người.
-Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì in chứ hồ đồ a.

Thư ký Lâm Nhất Đạo mắt lạnh nói.

Đinh Trường Sinh lườm hắn liếc nhìn một cái, hỏi:

-Xin hỏi cái gì là lời nên nói, cái gì là lời không nên nói? Đây là Lâm chủ tịch cho ngươi cảnh cáo tôi trước sao? Vậy tôi đây đến nơi này để làm gì, ca hát cho người nghe à?

Một câu muốn thay chủ tử xuất đầu liền bị quật ngược, gia hỏa này liền nén nhịn trở về, Đinh Trường Sinh cũng không biết tên thư ký này tên gọi là gì, nếu được thả ra ngoài cũng có thể làm đến chức vụ chủ tịch dưới cơ sở được rồi, nhưng nếu là đã muốn vạch mặt, chính mình việc gì lại dùng sắc mặt tốt đối với người bên cạnh Lâm Nhất Đạo?

-Hừ…cứ chờ xem…

Thư ký lại lại lần nữa vào bên trong phòng, để cho Đinh Trường Sinh một mình tại bên trong phòng khách.
Đinh Trường Sinh vốn cho rằng mình sẽ phải ngồi chờ đội thêm một thời gian, nhưng không ngờ Lâm Nhất Đạo rất nhanh liền theo từ bên trong phòng bước ra, nhìn qua tinh thần của Lâm Nhất Đạo cũng không tệ lắm, chỉ là sắc mặt vẫn không dễ nhìn, dĩ nhiên, Đinh Trường Sinh cũng minh bạch, sắc mặt này nhất định là dung để nhìn mình .

-Chào Lâm chủ tịch .

Đinh Trường Sinh lên tiếng chào.

-Ừ…, ngồi đi, tiếu Lâm, cậu đi ra ngoài, nhớ đóng cửa lại…

Lâm Nhất Đạo phân phó thư ký của mình.

Đinh Trường Sinh chờ Lâm Nhất Đạo ngồi xuống trước, rồi mình cũng ngồi xuống, ở cách giữa là khay trà, không có nước trà, không có khăn tay, bất kỳ vật gì cũng đều không có, Lâm Nhất Đạo dựa lưng về phía sofa …

-Đinh Trường Sinh, có phải hay không cậu đã sớm chuẩn bị trước cuộc gặp mặt như thế này rồi?
Lâm Nhất Đạo híp lấy mắt hỏi.

-Nói thật, trong lòng tôi bất định không yên, có thể làm cho Lâm chủ tịch triệu kiến, thật là tam sinh hữu hạnh .

Đinh Trường Sinh không cúi đầu lên tiếng nói.

-Nếu có thể nói ra như vậy, tôi biết ngay cậu là người thông minh, cũng không cần giả ngây giả dại nữa, tôi chỉ muốn biết, cậu nhận thức Vũ Văn Linh Chi từ lúc nào vậy? Nàng hiện tại là đang ở nơi nào?

Lâm Nhất Đạo nói đến đây, ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh nghe vậy, trên mặt thần sắc lộ ra không biết nói gì, hắn cau mày, giống như là rất khó nhớ tới ai là Vũ Văn Linh Chi vậy.

Đúng như là hắn suy đoán, Đinh Trường Sinh làm sao mà không tính trước sẽ có một ngày này, chính là hắn không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy thôi, nhưng nếu đã có chuẩn bị trước, lão hồ ly dù có giảo hoạt, thì tiểu hồ ly cũng có chút chiêu số, không phải cứ là lão hồ ly mà có thể nắm giữ được …
-Như thế nào? Chưa nghe nói qua sao?

Lâm Nhất Đạo nhíu mày hỏi.

-Thật là chưa từng nghe nói qua, Lâm chủ tịch, chủ tịch gọi tôi tới đây là muốn tôi giúp chủ tịch đi tìm người này sao?

Đinh Trường Sinh vẻ ngạc nhiên hỏi.

Lâm Nhất Đạo cũng sững sờ, ông không nghĩ tới Đinh Trường Sinh thề thốt phủ nhận nhận thức Vũ Văn Linh Chi, hơn nữa nhìn qua bộ dạng đúng là chưa thấy qua Vũ Văn Linh Chi vậy.

Khó trách có người nói, cùng người thông minh nói chuyện đỡ tốn sức lực, cùng với một người ngu xuẩn người nói chuyện là rất khó khăn, mà cùng với một người giả ngu nói chuyện thì càng là khó khăn tột đỉnh.

Nói đến lúc này thì liền không còn có biện pháp nào nói nữa, bởi vì hai người nói chuyện không có điểm giống nhau…

Nhưng lão hồ ly chính là lão hồ ly, ngươi không thừa nhận có quan hệ, quyền chủ động vẫn nằm tại bên trong tay ta, ta có thể giả thiết ngươi có chuyện này, đem một sự kiện áp đặt cho ngươi, để xem ngươi lại có thể làm gì nào?
-Đinh Trường Sinh, tôi gọi cậu đến đây, là muốn trao đổi công bằng với cậu về chuyện này, tôi vẫn hy vọng chuyện này chúng ta sẽ giải quyết trong êm đẹp, nhưng tôi đang rất bận rộn, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn…..

Lâm Nhất Đạo sắc mặt phát lạnh, nói.

-Vâng…. tôi biết chủ tịch bận rộn, cũng biết sự kiên nhẫn của chủ tịch có hạn, nhưng dù sao muốn làm gì cũng phải có chứng cớ a, chủ tịch nhìn xem, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua chủ tịch, cùng chủ tịch có thể nói là từ trước đến giờ không oán không thù, chủ tịch gọi tôi đến đây, cùng với tôi nói về chuyện này, tôi thật tình không biết gì cả, tôi biết là có những lời nào nên nói, những lời nào không nên nói, cũng như thư ký của chủ tịch đã dặn dò cảnh cáo tôi trước đó, do đó tôi không nên nói bậy những lời mà mình không biết…
Đinh Trường Sinh bộ dạng gương mặt vô tội, còn giật dây thư ký Lâm Nhất Đạo cũng kéo vào, làm cho Lâm Nhất Đạo có chút ngẹn lời rồi….

-Tôi hỏi cậu, cậu có nhận thức Diêm Bồi Công hay không?

-Diêm Bồi Công, đương nhiên là có nhận thức, đấy là một đại lão bản, lúc tôi tại Hồ Châu làm chủ nhiệm khu khai phát, ông ấy đã giới thiệu tiến cử cho tôi không ít xí nghiệp đến đầu tư, đó là một người tốt lắm, làm sao vậy?

Đinh Trường Sinh lần này ngược lại làm ra vẻ quan tâm.

-Đinh Trường Sinh, tôi một mực cho rằng chúng ta sẽ nói chuyện công bằng, thì có thể đem chuyện này giải quyết rồi, nhưng cậu lại có thái độ này, được rồi, cậu đi đi, không còn có vấn đề gì để nói nữa…’

Lâm Nhất Đạo cười lạnh nói, bởi vì ông nhìn ra được, cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện kiểu này, có nói đến khuya cũng không có kết quả, bởi vì tiểu tử này đã có chủ ý, có chết cũng không nhận lấy sự việc.
Nhìn Đinh Trường Sinh rời đi, bên trong ánh mắt Lâm Nhất Đạo tràn đầy khói mù, ông quả thật muốn cho tên này hoàn toàn biến mất tại trên cái thế giới này, nhưng lại chưa thể xác định Vũ Văn Linh Chi rốt cuộc đang ở tại nơi nào, rốt cuộc Đinh Trường Sinh cùng Vũ Văn Linh Chi có mốii quan hệ như thế nào?.

Mà liên tưởng đến Thạch Ái Quốc lúc lên xe đi cùng Đinh Trường Sinh, ở giữa hai người có cái gì trao đổi đây? Có khả năng hay không Thạch Ái Quốc cũng có liên quan cùng Vũ Văn Linh Chi, nói cách khác, Thạch Ái Quốc có phải hay không cũng biết đến sự tình của Vũ Văn Linh Chi.

Lâm Nhất Đạo nhìn tên thư ký bước vào, bàn tay vỗ vỗ lấy đầu của mình, rất đau đầu.

-Lão bản, sắc mặt của ông không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút?

Tiếu Lâm ân cần hỏi, từ khi lão gia tử qua đời, hắn rõ ràng cảm giác được tinh lực của lão bản mình có thay đổi rất lớn, có đôi khi có vẻ lực bất tòng tâm.