Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2825: Đang nằm mơ sao?



"Hay! Hay! Hay lắm! Từ khi lão Quy tôi hiểu việc đến nay thì núi kiếm kia đã có rồi, chắc phải ba bốn tỷ năm gì đó. Sấm sét gom góp từng tý một trong ngần ấy thời gian phải khủng bố thế nào? E rằng tôi cũng không thể tưởng tượng nổi ấy chứ? Biển sấm sét như vậy không cần trút xuống hết, chỉ cần một luồng thôi cũng đủ để khiến thần hồn Tô Minh hóa thành cát bụi", Huyền Võ Tiên Quy hết sức kích động, kích động đến mức thở hổn hển.



Đúng lúc này.



Advertisement

"Ầm, ầm, ầm...", quả nhiên, biển sấm sét khủng bố vờn quanh trên không núi kiếm bỗng bổ thẳng xuống người Tô Minh.



Hơn nữa, điều khiến người ta không thở nổi là nó chẳng phải một luồng, mà là hàng tỷ luồng, thậm chí... thậm chí là toàn bộ sấm sét trên không đều... đều... đều bổ về phía Tô Minh!



Cảnh tượng ấy rất rung động, trông Tô Minh cứ như một con kiến, mà biển sấm sét kia lại như từng cơn sóng thần màu tím, cuồn cuộn đổ ập xuống người Tô Minh...



"Đù!", Huyền Võ Tiên Quy cũng bị dọa són đái, nó nghĩ Tô Minh bị biển sấm sét nhằm vào thì cùng lắm chỉ là một luồng, nhưng trước mắt... mẹ nó là cả biển sấm sét luôn rồi!



Cảm giác này giống như là tôi muốn anh cho tôi một chai nước khoáng, kết quả anh cho tôi cả năm đại dương.



Huyền Võ Tiên Quy trợn to đôi mắt, hoàn toàn mất bình tĩnh.



Cảnh tượng ấy chấn động đến nỗi máu như ngừng chảy, dù là Huyền Võ Tiên Quy cũng lần đầu tiên thấy.



Huyền Võ Tiên Quy còn vậy thì hơn triệu người trong Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài sẽ như thế nào? Khoảnh khắc ấy, thậm chí nền móng võ đạo của nhiều tu giả võ đạo đều bị chấn động đến sụp đổ, từ nay về sau, coi như rời xa con đường tu đạo. Chẳng phải là nền móng của họ quá yếu, mà là hình ảnh trong Tiên Nguyên Kính quá... quá đáng sợ!



"Đừng nói Tô Minh, bị cả biển sấm trút xuống kiểu đó, dù là nền văn minh đỉnh cấp như cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng lập tức hóa thành tro bụi ấy nhỉ?", lão Hồng lẩm bẩm, mặt không còn chút máu, sợ tới mức không kiềm được lùi lại mấy bước.



Giờ đây, đã không còn là chuyện Tô Minh có thể sống sót hay không, có cho Tô Minh thêm 1 tỷ cái mạng chắc cũng sẽ chết thôi? Vấn đề bây giờ là một biển sét khủng bố như vậy đã hoàn toàn mất khống chế, e rằng... e rằng cả bí cảnh Chúng Sinh cũng phải sụp đổ, thậm chí là tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sẽ chôn cùng Tô Minh!



"Tên này không những là kiếp nạn của Tiểu Nhàn, còn là của toàn bộ Chúng Sinh các. Sau trận này, có lẽ thế hệ trẻ của Chúng Sinh các sẽ chôn vùi tại đây!", lão Hồng lẩm bẩm, cũng cảm thấy rất may mắn. Dù toàn bộ thế hệ trẻ đều chết hết, nhưng chỉ cần Tô Minh chết thì vẫn là chuyện tốt. Thế hệ trẻ chết hết có thể dần khôi phục, nhưng nếu Tô Minh không chết thì bà ta sẽ phải chết.



Song, sau đó, khi hàng tỷ luồng sấm sét trút xuống người Tô Minh như thác nước và tất cả mọi người đều cảm thấy anh sẽ bị nó chôn vùi thì không hiểu sao, biển sấm sét kia giây trước còn đang nổi điên, táo bạo, tràn ngập khí tức hủy diệt bỗng dưng im lặng, dịu ngoan như một con hổ đang nhào về phía con thỏ, rồi đột nhiên ngủ say.



Càng không thể tưởng tượng nổi là biển sét mênh mông cuồn cuộn kia lại ngoan ngoãn vờn quanh Tô Minh. Anh tựa như chìm trong một đám bông gòn.



Đây... đây...



Huyền Võ Tiên Quy thấy cảnh ấy bỗng điên cuồng run rẩy, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Nó từng cảm nhận sức mạnh của biển sấm sét kia nên biết nó đáng sợ cỡ nào!



Ai ngờ giờ lại ngoan ngoãn, mềm mại như vậy? Đùa gì vậy? Đang nằm mơ sao?

Nhưng sự thật lại chình ình ngay trước mắt.