Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 71



Chương 71 Có thứ gọi là thiên phú

Có điều con dao kia không đâm sâu, vì thân dao bị một bàn tay to thô ráp cầm chặt, đồng thời, có từng giọt từng giọt máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.

Bạch Long mặc áo hoodie màu xám đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Uyên, cũng duỗi tay cầm chặt thân dao.

Sự xuất hiện của anh ta quá đột ngột, giống như đột nhiên xuất ậy, không chỉ có Trình Uyên không ngờ được, mà ngay cả sát thủ kia cũng giật mình.

Bạch Long liếc mắt nhìn về phần bụng bị dao đâm rách của Trình Uyên, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam sát thủ, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Đây có lẽ là cảm xúc đầu tiên xuất hiện trên mặt anh ta.

Sau khi sát thủ nhìn thấy gương mặt của Bạch Long, tâm trạng bình tĩnh lại, có lẽ trong mắt anh ta, người vạm vỡ cao một mét chín này đang đứng trước mặt này thật sự chẳng ăn thua gì, ít nhất đối với anh ta mà nói, chẳng đáng là gì! Cho nên anh ta khinh miệt hỏi Bạch Long: “Rõ ràng biết mình không phải đối thủ của tôi, tại sao anh còn muốn đi tìm cái chết? Vì sự trung thành ngu ngốc à? Hay là…” “Phải!” Một chữ bật ra khỏi miệng, đột nhiên anh ta nhìn thấy một thứ đang nhanh chóng phóng to ra trước mắt mình.

“Âm!” Một tiếng, sát thủ không kịp né tránh, trúng một đấm ngay giữa mặt, bị Bạch Long đánh bay ra ngoài mấy mét, sau đó ngửa mặt ngã xuống đất, chấn động khiến một tầng bụi mù bay lên.

“Mẹ kiếp!” Trình Uyên ôm bụng bị con dao nhọn sáng loáng cắm vào, cũng không đoái hoài đến cái bụng mình đau đến mức nào, chửi bậy luôn.

Bạch Long quá là khí phách, thật sự khác biệt quá lớn với trong tưởng tượng của anh.

Vì cảnh tượng này xảy ra trong thời gian rất ngắn, cho nên lúc này Bạch An Tương mới kịp tỉnh táo lại, khi cô nhìn thấy con dao cắm trên bụng Trình Uyên, sắc mặt biến thành tráng bệch, trái tim sáp nhảy ra ngoài, cô nhào lên người Trình Uyên: “Ông xã… Anh sao rồi?” “Anh không sao.” Trong tình huống cấp bách, tiếng gọi ông xã của Bạch An Tương khiến Trình Uyên hơi ngẩn ra.

“Đều tại em không tốt, anh vì em… Bạch An Tương vội vài iúp Trình Uyên đè chặt miệng vết thương, tự trách xin lỗi.

Cô biết, vừa nấy là Trình Uyên đẩy mình ra, nếu không cũng chưa biết con dao này sẽ cắm lên người ai đâu.

“Không không, là anh liên lụy đến em”” Ngay khi hai người bọn họ đang tự trách mình, sát thủ kia đã chậm rãi đứng dậy, sau đó võ vô đầu mình, còn bẻ bẻ cổ, khi quay đầu lại, gương mặt cười nham hiểm nhìn Bạch Long.

“Không tệ, mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của †ôi” Anh ta nhếch miệng cười nói: “Đáng tiếc, cuối cùng chẳng qua anh cũng chỉ mới học võ được mấy năm mà thôi” Bạch Long không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm, đi về phía nam sát thủ.

Nam sát thủ giật mình, sau đó Bạch Long đột nhiên tăng tốc độ, bay lên nhấc đầu gối về phía nam sát thủ, nam sát thủ phản ứng cũng nhanh, vội vàng giơ cánh tay lên bảo vệ ngực mình, đầu gối đè lên cánh tay anh ta, lập tức bị đẩy ra ngoài thêm ba, bốn mét nữa, có điều lần này anh ta đứng lại được.

“Xẹt xet!” Hai chân ma sát trên mặt đất, giống như âm thanh miếng da bị xé rách, lại dâng lên một tầng bụi mù nữa.

Nhưng mà, vẫn chưa hết.

Mặt bàn bằng đá cẩm thạch dày như bàn tay bị Bạch Long đột ngột ném ra, sát thủ không còn chỗ trốn, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nắm chặt giàn giáo bên cạnh kéo ra trước mặt.

“Rầm!” Một tiếng, khói bụi mù mịt.

Đồng thời, Bạch Long đã đến gần anh ta, hai tay nắm chặt cổ áo lao động, lôi anh ta ra ngoài theo khe hở của giàn giáo, sau đó đè xuống đất, đấm thẳng xuống đầu anh ta.

Nam sát thủ bị dọa cho sợ hãi vội vàng nghiêng đầu, cú đấm nện xuống mặt đất xi măng bên cạnh lỗ tai anh ta, đá vụn tung bay, quệt qua đầu anh ta phát đau.

Không quan tâm đau đớn, nam sát thủ vội vàng ôm Bạch Long đánh về phía cánh tay anh ta, hai chân quấn quanh bả vai anh ta, muốn tạo thành một tư thế khóa chặt hình chữ thập.

Bạch Long lại thuận thế nâng cánh tay lên.

Nam sát thủ có thế nào cũng không ngờ được, Bạch Long lại khỏe đến mức có thể nâng cả thân thể anh ta lên, sau đó lại nện xuống mặt đất, cú đập này rất mạnh, lập tức khiến nam sát thủ nổ đom đóm mắt, khóa chặt hình chữ thập không hoàn thành được, lại còn bị ngã văng ra ngoài.

“Không thể như thế được.” Nam sát thủ sợ hãi.

Trong điều tra của anh ta, Bạch Long quả thật chỉ từng luyện võ được mấy năm, nhưng bất kể là tốc độ hay sức.

khỏe, thậm chí là năng lực ứng biến trong cận chiến, cũng thua kém anh ta, nhưng anh ta đã luyện hơn hai mươi năm đấy, hơn nữa còn chưa từng gián đoạn.

Bạch Long bước một bước đến gần anh ta, thản nhiên nói: “Không có gì là không thể, chẳng qua anh quá tự đại thôi” “Cái gì?” “Như lời anh nói, quả thật tôi chỉ mới luyện võ có mấy năm thôi, nhưng mà anh đừng quên” Bạch Long đột nhiên tăng tốc độ lần nữa, sau đó nói một câu khí thế tựa núi với nam sát thủ: “Có một thứ gọi là thiên phú!” Nam sát thủ bị khí thế của anh ta dọa cho ngã ra, vội vàng lùi lại, hoàn toàn không dám xung đột với Bạch Long, mà sau khi rời khỏi phạm vi tấn công của Bạch Long, không biết lại rút một con dao nhọn từ chỗ nào ra, nhanh chóng chém ngược lại, mũi dao như ánh trăng lưỡi liềm chém về phía Bạch Long.

Tốc độ dao này cực kỳ nhanh, nhưng mà Bạch Long biến đổi chiêu thức cũng cực kỳ nhanh, trong giây phút với tốc độ ánh sáng, trọng tâm anh ta thấp xuống, một động.

†ác nghiêng người, một chân đá thẳng vào xương báp chân của nam sát thủ.

Nam sát thủ nghiêng dao đâm về phía Bạch Long, Bạch Long nghiêng người cầm viên gạch dày như bàn tay đập.

Về phía nam sát thủ.

“Ầm!” một tiếng, lập tức lại dâng lên một lớp bụi mù.

“Không thể nào như vậy được!” Trong bụi mù, chỉ nghe thấy tiếng gào phân nộ của nam sát thủ.

Bạch Long lại đứng dậy từ dưới đất, thản nhiên nói: “Quá gài” Bụi mù tan đi, không thấy dấu vết nam sát thủ đâu nữa.

Chạy rồi…

Thấy sát thủ bị Bạch Long đánh cho bỏ chạy, nỗi lo lắng của Trình Uyên cũng coi như thả lỏng, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, há to miệng thở hổn hển, mà lúc này cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn ở bụng, nhìn con dao.

đang cắm vào bụng mình, anh lập tức đổ mồ hôi.

Bạch An Tương thấy thế càng căng thẳng hơn, vội vàng ôm Trình Uyên, ân cần hỏi: “Anh đừng làm em sợ, Trình Uyên, anh… Đừng dọa em” Trình Uyên được Bạch An Tương ôm, gương mặt cảm thấy mềm mại, đau đớn lập tức giảm đi rất nhiều, anh biết rõ con dao kia không đâm sâu, nhưng anh thật sự không nỡ bỏ qua phúc lợi hiếm có này.

“An Tương, em không sao là được rồi” Trình Uyên giả vờ thành bộ dạng cực kỳ suy yếu mỉm cười với An Tương.

Anh càng như vậy, Bạch An Tương càng lo lắng: “Em gọi điện thoại ngay đây, anh nhất định phải cố gảng lên” “Không, không cần gọi điện thoại. Trình Uyên vội vàng nói: “Cứ ôm anh như vậy là được rồi.” Bạch Long thản nhiên lườm bọn họ một cái, mặt không.

thay đổi đi ngang qua bên cạnh Trình Uyên, sau đó lại hờ hững nói một câu: “Bị thương ngoài da thôi, không có chuyện gì lớn đâu, đừng có giả vờ.” Đừng có giả vờ…

Hai người duỗi dài cổ nhìn bóng dáng Bạch Long càng lúc càng xa, đều sững sờ một lúc.

Sau đó cổ họng Trình Uyên giật giật, Bạch An Tương vội vàng buông Trình Uyên ra, cũng đẩy anh một cái: “Đáng chết, lúc này rồi mà anh còn dọa em?” “Ui da…!’ Trình Uyên bị đau.

“Còn giả vờ nữa hả?” “Lần này là sự thật!” Vừa nãy Bạch An Tương đẩy anh, ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Đúng như Bạch Long nói, Trình Uyên cũng không có trở ngại lớn gì, cái này phải rút dao ra mới biết được, cũng chỉ đâm sâu chừng một ngón tay vào bụng thôi, cũng không chảy nhiều máu.

Bạch An Tương thuê xe đưa Trình Uyên đến bệnh viện băng bó là không sao, sau đó trong phòng bệnh, Bạch An Tương rất nghiêm túc nói với Trình Uyên: “Nói thật lòng, bây giờ em càng ngày càng không hiểu được anh” “Trình Uyên, anh có bao nhiêu bí mật không nói với em?” Trình Uyên run rẩy trong lòng, sau đó cười một tiếng: “Anh có thể có bí mật gì được chứ?” “Vậy sao lại có người đuổi theo muốn giết anh? Còn có người cao to kia là ai?’ Bạch An Tương hỏi.

Một người bình thường làm sao lại bị đuổi giết chứ? Bạch An Tương cũng không ngốc.

Nhưng Trình Uyên cũng liên tục khẳng định: ‘Anh không biết, anh cũng không rõ lắm…” Cuối cùng Bạch An Tương thật sự không hỏi được cái gì, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Nếu anh thật sự không có kẻ thù khác, vậy em có thể đoán được đại khái là ai” “Hử?” Trình Uyên nghỉ ngờ.

Bạch An Tương nói: “Anh nghỉ ngơi một lát, em đi rồi sẽ về ngay” “Em đi đâu vậy?” Trình Uyên nhíu mày.

Bạch An Tương im lặng một lát, sau đó lắc đầu cười nói: “Em đi mua chút gì đó cho anh ăn” Nói xong, cô vội vàng đi xuống tầng, sau đó duỗi tay gọi một chiếc taxi.

Từ trong phòng bệnh của bệnh viện nhìn ra ngoài, Trình Uyên đã nhận ra có điều không ổn, vì mua thức ăn không cần thiết phải gọi xe, dưới tầng đầy quán ăn.