Điền Viên La Nhiễm

Chương 22



La Hữu Lễ vẫn đẩy xe ba gác, La Văn Tuyên ở bên cạnh giúp đỡ. Lúc trở về thì tương đối nhàn nhã, không vôi vàng như buổi sáng với lại mấy người cũng có chút hưng phấn. Nói chuyện rôm rả, La Nhiễm cảm giác không bao lâu thì về đến La gia trang.

Để xe ba gác xuống, La Hữu Lễ bê nông cụ xuống, đem xe ba gác cất vào chỗ cũ, đi nhà chính gặp La lão gia tử cùng Tần thị, mấy đứa La Nhiễm cũng đi theo vào nhà chính.

Rốt cục cũng biết về đến nhà, mua mấy cái liềm, sao không ở trến trên luôn đi? "Tần thị nhìn La Hữu Lễ đi vào nhà, theo sau là mấy hài tử, cả một buổi sáng đi ra ngoài, hiện tại đều quá trưa mới về, tức giận nói.

" Cha, nương, ở trấn trên trì hoãn giờ mới trở về. Đây là sáu văn tiền còn thừa lại, ba cái liềm ba mươi sáu văn tiền, sửa nông cụ hết mười một văn tiền. Trong đí hai cái cuốc bị hư hỏng nặng, lão đầu đem thay đổi linh kiện, cho nên lâu một chút ". La Hữu Lễ từ trong túi lấy ra túi tiền, lấy ra mấy văn tiền còn thừa lại định đưa cho Tần thị. Tiền bạc của La gia đều do Tần thị bảo quản.

" Sửa có vài thứ mà lừa hết hơn mười văn tiền, còn không bằng mua cái mới đâu ".

" Ừ. So với cha tính toán cũng xấp xỉ. Mấy văn tiền kia con cầm đi, đưa cho mấy bọn nhỏ mua đồ ăn vặt ". La lão gia tử ngồi ở trên kháng gõ gõ cái tẩu thuốc, lại hít sâu một hơi, chậm rì rì nói.

" Mấy văn tiền thì không phải tiền chắc? Ông cho là công tử thiên kim tiểu thư nhà thế gia chắc, còn muốn mua đồ ăn vặt ". Tần thị nghe nói như vậy, lập tức không nghe, lớn tiếng nói.

Công tử thiên kim tiểu thư nhà thế gia quanh năm suốt thàng lĩnh tổng cộng mấy văn tiền ăn vặt? Nực cười! La Nhiễm thầm nghĩ trong lòng.

" Cha, mấy hài tử cũng không thích ăn quà vặt. Mầy văn tiền này hay là nương cầm đi ". La Hữu Lễ vốn không nghĩ muốn mấy văn tiền kia, nghe được lời nói của Tần thị càng không thể giữ lại trực tiếp đưa cho Tần thị.

" Đúng rồi, cha, ở trấn trên con có gặp đại ca, đại tẩu mang theo Văn Danh, Bình Nhi, đại ca bảo xong việc buổi chiều sẽ trở về ". Lúc sau La Hữu Lễ nhớ ra lập tức nói cho lão gia tử biết.

" Nó muốn làm chuyện gì? Là chuyện bài thi của Văn Danh sao? "

" Đại ca không nói, con cũng không hỏi ". La Hữu Lễ thành thành thật thật nói.

" Ừm, cha biết rồi, chờ nó trở lại rồi nói sau ".

Lúc này La Xảo từ trong buồng đi ra, ngồi lên kháng, nhìn hai tay trống không của La Hữu Lễ, vẻ mặt thất vọng nói:" Nhị ca, hôm nay huynh mang mấy đứa Văn Tuyên, Nhiễm Nhi, Văn Sinh lên trấn trên, sao huynh không mang về cho muội một ít vải dệt, ngày hôm qua quên nói cho huynh biết, buổi sáng hôm nay mọi người lại đi sớm quá. Nhưng muội không nói mà huynh cũng không có nhớ đến, có thể thấy nhị ca không để người muội tử này vào trong lòng ".

La Xảo âm dương quái khí nói làm La Hữu Lễ vô cùng thất thố, cũng không biết nói cái gì. Tất cả tiền bạc trong nhà đều ở trong tay Tần thị, nhất là ở nhị phòng và tam phòng La gia rất nghèo, làm sao có tiền bạc để mua vải dệt.

Trên thực tế, La Xảo cũng biết trong tay nhị ca nhà mình không có tiền, chính là trong lòng bực bội muốn nói một chút. Mấy ngày nay, La Bình cùng tẩu tử về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn có mỗi mình mình, trong thôn lại không có quen nhiều người, hơn nữa cô nương trong thôn đều mang khí tức của nha đầu nông thôn. Làm sao giống La Bình, đi theo Văn Danh nhận thức được rất nhiều chữ, ăn nói nhỏ nhẹ, nhìn như tiểu thư khuê các, thế này mới tốt.

" Được rồi, lão nhị, con cũng vội vàng đến quá trưa, mang mấy hài tử trở về nghỉ ngơi đi ". La lão gia tử nghe xong mất kiên nhẫn, hướng La Hữu Lễ nói.

Lúc này La Hữu Lễ mới mang mấy hài tử trở về. Tới Tây viện, Trịnh thị trước nhìn mấy hài tử, sau đó nói:" Chắc chưa ăn cơm, ta lén lút phần trong nồi, để ta bưng lại đây cho mọi người ". Nói xong thì đi bưng đồ ăn.

" Nương, chúng con ở trấn trên mỗi người ăn một cái bánh bao, cái này là phần cho nương, nhân thịt heo cải trắng ". La Nhiễm lấy bánh bao trong rổ mà La Hữu Lễ buông ra đưa cho Trịnh thị.

" Tiền bạc từ đâu mà mua bánh bao? "Trịnh thị nhìn bánh bao mập, trắng, mặc dù chen chúc trong rổ có chút biến dạng, nhưng có thể xác định đây là bánh bao được bán ở trên trấn trên. Đương nhiên, Trịnh thị càng xác định bà bà Tần thị là không có khả năng đưa dư tiền để mua bánh bao.

" Nương yên tâm, tiền này là do chúng con bán được tổ ong vò vẽ cùng trứng vịt hoang để mua, mua cái bánh bao mất tám văn tiền, còn thừa lại ba mươi mốt văn tiền ". La Văn Tuyên biết vì sao Trịnh thị hỏi như vậy, liền trực tiếp giải thích.

" Vậy là tốt rồi, nương ăn cơm rồi, bánh bao các con ăn đi ". Trịnh thị không có nhận bánh bao, ngược lại đưa cho La Nhiễm ăn.

" Nương, ở trấn trên chúng con ăn bánh bao rồi. Bánh bao này chính là để phần cho nương ăn ".

" Sáng nay còn chưa có ăn cơm, hiện tại đã qua giữa chưa, các con đã sớm đói bụng ".

" Nương đứa nhỏ, bánh bao nàng cứ ăn đi. Tâm ý của mấy đứa nhỏ. Ta đi phòng bếp bưng đồ ăn trưa còn lại đây ". La Hữu Lễ nhìn thê nhi, nói.

Trịnh thị nhận bánh bao, cắn một ngụm, biểu tình lúc ấy của Trịnh thị giống hệt La Hữu Lễ. Đều có thần sắc xúc động. Một cái bánh bao nho nhỏ đã được thỏa mãn, người đơn giản chân thành, khó có được đáng quý.

Đợi La Hữu Lễ đem đồ ăn lại đây, người một nhà vội vội vàng vàng ăn rất nhanh, ngay cả Trịnh thị đã ăn cơm trưa rồi cũng ăn luôn bánh bao.

Cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều khôi phục nguyên dạng.

" Nương, còn dư lại ba mươi mốt văn tiền, nương cầm đi ". La Nhiễm cầm túi tiền đưa cho Trịnh thị.

" Không được, tự các con kiếm thì các con cầm đi, tự mình xài như thế nào đều được ". Trịnh thị vội vàng cầm tiền đưa cho La Nhiễm. La Nhiễm cũng không từ chối. Thế này cũng được, La Nhiễm không phải không yên tâm Trịnh thị cùng La Hữu Lễ, là thập phần không yên tâm hai người này bảo quản một thời gian thì tiền bạc này cũng có thể đổi chủ toàn bộ. Xem ra sau này nếu có tiền thì tự mình bảo vệ tiền, hơn nữa ca ca cùng đệ đệ đều đồng ý.

La Nhiễm nhớ đến buổi sáng Tần thị nói về nương gia nhà Trịnh thị, sau đó ghé vào lòng Trịnh thị làm nũng nói:" Bà ngoại khi nào thì đến ạ? "Nương gia nhà Trịnh thị là Trịnh gia trang, cách La gia trang mấy chục dặm, rất xa. Cha Trịnh thị là Trịnh Trường Bình, ngày thường làm mộc để kiếm sống, là một hán tử phương bắc hết sức thô lỗ. Nương Trịnh thị họ Trương, khuê nữ của vùng phụ cận Trịnh gia trang có tình cách dũng mãnh thẳng thắn. Trịnh thị còn có hai ca ca, một đệ đệ, cho nên ở nương gia nhà Trịnh thị, chỉ có mình Trịnh thị là con gái, từ nhỏ được cưng chiều sủng ái nhưng thật ra đã dưỡng thành tính cách hiền lành yếu đuối. Trịnh thị rất ít khi về nhà, chỉ đến khi tết đến mới có thể trở về. Cha nương Trịnh thị lo lắng nữ nhi, hàng năm còn đặc biệt đến thăm, mỗi lần đều nói là đi ngang qua, hơn nữa mỗi lần đi ngang qua còn chuẩn bị rất nhiều lễ.

" Bà ngoại con hơn một tháng trước đã đến, làm sao con lại nhớ đến bà ngoại vậy? "Nhắc đến mẫu thân Trương thị của mình, Trịnh thị lộ ra tươi cười, hướng nữ nhi của mình ôn nhu nói.

" Vâng, con nhớ bà ngoại ông ngoại ". La Nhiễm nhìn thần sắc của Trịnh thị, liền biết ông bà ngoại rất yêu thương Trịnh thị.

" Nương cũng nhớ bọn họ ". Trịnh thị ôm tiểu nữ nhi nói. Bên cạnh, thấy nương và tỷ tỷ ôm nhau, hai người cũng không để ý mình, thân mình nho nhỏ nhào về phía hai người, trong miệng còn nói:" Con rất nhớ ông bà ngoại, có đường ăn".