ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 240: Hội quý cô, gộp đơn?



Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Cục trưởng Hoàng lại trông có vẻ như sợ Mục Hàn như thế?

Đám người nhà họ Tần trố mắt nhìn nhau.

Mục Hàn liếc nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Ông đến sớm hai phút so với thời gian dự kiến của tôi. Rất tốt, không muộn!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Cục trưởng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà sau khi bản thân nhận được thông báo liền lập tức liên hệ với anh em làm việc trong hệ thống giao thông, tạm thời mở đường cho mình, cuối cũng ông ta mới đến được nhà họ Tần trong vòng năm phút.

Nếu không, với tình trạng tắc đường ở khu vực thành phố Sở Bắc thì Cục trưởng Hoàng hoàn toàn không thể đến trong vòng năm phút.

Dám đến muộn trước mặt ông trùm lớn siêu cấp là muốn tìm cái chết sao?

“Cục trưởng Hoàng, ông đến rồi thì tốt quá!”, rõ ràng Trương Hạo vẫn chưa ý thức được tình hình, chuẩn bị trả đũa: “Tôi đang muốn báo cáo một chuyện với ông!”

“Phó tổng giám đốc công ty Tần Thị của chúng tôi là Lâm Nhã Hiên và chồng của nó đã tự ý ngụy tạo văn bản chứng nhận thông qua nghiệm thu, ông xem, bên trên còn mô phỏng chữ ký của ông, đây là hành vi phạm pháp”.

“Tôi là công dân tuân thủ kỷ cương của nước Hoa Hạ, nhất định phải vì việc nước không màng tình thân, kiên quyết ngăn cấm chuyện này xảy ra!”

“Mẹ kiếp!”, điều khiến Trương Hạo không kịp trở tay là Cục trưởng Hoàng lại nổi giận đùng đùng: “Văn bản chứng nhận này là tôi làm, chữ ký là tôi ký, bây giờ ông nói với tôi đây là giả ư?”

“Á?”, lần này đến lượt Trương Hạo sửng sốt.

Vậy mà lại là thật sao?

Mục Hàn mỉm cười, nhìn đám người nhà họ Tần một lượt: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”

“Cục trưởng Hoàng đã nói như vậy rồi, mọi người còn ai chất vấn tính chân thực của văn bản chứng nhận và chữ ký này nữa không?”

Đám người nhà họ Tần lần lượt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mục Hàn.

Nhất là Vương Binh, càng rụt đầu thấp hơn.

“Vừa nãy hình như có người nói, nếu như văn bản chứng nhận và chữ ký này là thật thì người đó sẽ livestream ăn shit!”

Mục Hàn cố ý liếc nhìn Vương Binh.

Vương Binh: “…”

Nội tâm của Vương Binh lúc này đã sụp đổ.

Nếu như cho ông ta cơ hội lần nữa thì ông ta tuyệt đối không nói những lời như vậy.

“Tôi không xem nổi cảnh tượng livestream ăn shit đâu. Tôi nghĩ chắc mọi người cũng sẽ cảm thấy buồn nôn”, lúc này Mục Hàn nói với Cục trưởng Hoàng: “Cục trưởng Hoàng, gọi ông tới đây là để làm rõ mọi chuyện. Hết cách rồi, bọn họ đều không tin tôi!”

“Không sao cả!”, Cục trưởng Hoàng vội vàng đáp lời: “Được làm việc cho cậu Mục là vinh hạnh của tôi”.

“Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé!”

Đây là chuyện trong nhà của Mục Hàn, Cục trưởng Hoàng đâu dám ở lại quá lâu.

Ông ta biết sau khi mình hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ không còn chuyện gì khác nữa.

Mặc dù Cục trưởng Hoàng đã đi, nhưng cả người Trương Hạo vẫn mềm nhũn.

Bản thân lại đi chất vấn văn bản chứng nhận của Cục trưởng Hoàng là thật hay giả?

E là sau khi quay về tòa thị chính, ông ta sẽ không sống yên ổn được nữa rồi.

Được Cục trưởng Hoàng đích thân nhận định, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng yên tâm hơn.

Trong chớp mắt liền thay đổi thái độ, khen ngợi Lâm Nhã Hiên không ngớt.

Vị trí phó tổng giám đốc này của cô cũng xem như đã được giữ vững.

Đúng lúc này, Phương Viên gọi điện thoại tới cho Lâm Nhã Hiên, muốn mời cô đi uống trà chiều.

Vì vậy, Mục Hàn lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đến quán trà mà Phương Viên đã đặt trước.

Đợi sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên rời đi, nhà họ Tần lập tức bùng nổ.

“Thằng vô dụng Mục Hàn đó, sao lại có năng lực lớn khiến Cục trưởng Hoàng đích thân đến tận cửa như vậy chứ?”

“Lẽ nào cậu ta là ông trùm siêu cấp ẩn mình sao?”

“Không thể nào! Nếu như Mục Hàn thật sự là ông trùm siêu cấp thì tại sao lại cam tâm ở lại nhà họ Lâm làm một thằng ở rể suốt ngày bị chửi mắng chứ?”

“Nhất định là con đàn bà đê tiện Lâm Nhã Hiên, vì để thông qua nghiệm thu mà ngủ với Cục trưởng Hoàng một đêm, nhưng lại bị Mục Hàn phát hiện, hai người bọn chúng lợi dụng điểm yếu này, nắm đằng chuôi của Cục trưởng Hoàng, vì thế mới khiến Cục trưởng Hoàng ăn nói khép nép như vậy!”

“Đúng! Nhất định là như vậy! Nếu không thì hết cách để giải thích chuyện hôm nay!”

“Không ngờ Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn lại là một đôi nam nữ đê tiện như vậy!”

“…”

Quán trà Tử Viết.

Đây là câu lạc bộ kinh doanh tương đối cao cấp của Sở Bắc.

Lâm Nhã Hiên vừa bước vào đã nhận được điện thoại của Phương Viên, nói rằng cô ta đã đặt bàn, gọi sẵn trà và điểm tâm, giờ đang đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại, nếu Lâm Nhã Hiên đói thì có thể ăn chút bánh lót dạ.

Lâm Nhã Hiên ngồi vào bàn mà Phương Viên đã đặt trước, nhìn trà và điểm tâm bày trên bàn, ngón trỏ lập tức di chuyển.

Bánh mì kẹp Salad lúa mạch, viên kem Haagen-Dazs, bánh pho mát, trái cây tươi, cá hồi hun khói, bánh sô cô la Brownie, cốc Pudding xoài, bánh nướng xốp nho khô kiểu Anh với mứt...

Tất cả đều được trang trí vô cùng tinh tế.

Chỉ riêng một phần trà chiều này cũng hơn mười nghìn tệ.

Phải gọi là giá trên trời.

Lâm Nhã Hiên vừa ngồi xuống, lấy một miếng bánh mỳ, định cho vào miệng thì có một giọng nói không mấy dịu dàng vang lên: “Này, dừng lại!”

“Tôi nói cô gái này, cô thật sự ăn sao?”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Nhã Hiên, một người phụ nữ mặc bộ đồ da chồn trang điểm đậm ngồi xuống trước mặt cô.

Rồi nói với giọng điệu đầy bất mãn: “Cô đã ăn rồi thì người ở phía sau như chúng tôi còn sắp xếp chụp hình kiểu gì được nữa đây?”

“Sắp xếp chụp hình sao?”, Lâm Nhã Hiên sững sờ: “Sắp xếp chụp hình gì chứ?”

“Cô giả vờ cái gì?”, Tô Ly liếc nhìn Lâm Nhã Hiên: “Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào hội quý cô của chúng tôi à?”

“Phần trà chiều này mười tám nghìn tệ, mười tám chị em cùng gộp đơn, mỗi người chỉ cần bỏ ra một nghìn tệ là có ảnh để đăng lên mạng xã hội một bữa trà chiều mười tám nghìn tệ. Đắt thì có đắt một chút nhưng có thể câu được con cá vàng thì cũng đáng giá! Phía sau tôi còn nhiều chị em đang xếp hàng dài, cô ăn trước như vậy thì chúng tôi làm sao chụp ảnh để đăng lên mạng xã hội được đây?”

Lâm Nhã Hiên nhíu mày.

Quả nhiên nhìn thấy trong khu vực nghỉ ngơi vẫn còn khoảng hơn mười người phụ nữ như Tô Ly, ai nấy đều ăn mặc giống quý cô trong giới thượng lưu, đang ngồi chờ đợi.

“Hội quý cô? Gộp đơn?”

Lâm Nhã Hiên sững sờ.

Còn có hoạt động này nữa sao?

Lâm Nhã Hiên lắc đầu, cười nói: “Cô à, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi!”

“Bàn này là do bạn thân tôi đã đặt, không phải bàn các cô đã gộp đơn”.

“Hừ!”, không ngờ Tô Ly lại hừ một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Đều là vịt xấu xí, cô giả vờ làm thiên nga gì chứ!”

“Bữa trà chiều này mười tám nghìn tệ, bạn thân của cô mua nổi sao?”

“Còn cô nữa, đừng cho rằng cô ăn mặc từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu thì cho rằng bản thân thật sự là quý cô nhé, đều giống như chúng tôi mà thôi, đến góp đơn cùng người khác”.

“Vậy cô muốn tôi thế nào đây?”, Lâm Nhã Hiên dở khóc dở cười.

“Cô phá hỏng quy tắc của chúng tôi, khiến chúng tôi không thể tiếp tục chụp ảnh, cô phải đền tiền, mười tám nghìn tệ, đặt lại cho chúng tôi một phần trà chiều khác!”, Tô Ly tức giận nói: “Sau đó, chúng tôi sẽ cho cô vào danh sách đen của hội quý cô”.

“Hành động này của các cô đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy!”

Lúc này, Mục Hàn bước tới.