ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 467: Một phát đấm khiến máy ủi biến dạng



“Tôi nghĩ đây hoàn toàn là một cục diện đôi bên cùng có lợi”, Chúc Sơn nói.

"Chỉ có hiệp hội kinh doanh của các ông được lợi thì đúng hơn chứ?", Mục Hàn cười khẩy và nghiêm khắc mắng: "Kinh tế tỉnh ta chưa bao giờ phát triển được chính vì có lũ chuột các ông mà làm hỏng nồi cháo của chúng ta!"

“Cậu!”, Chúc Sơn không ngờ Mục Hàn lại thẳng thắn như vậy.

Ông ta đột nhiên run lên, chỉ vào Mục Hàn: “Cậu thật là xấc xược!”

"Hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi làm như thế nào còn chưa đến lượt cậu khua chân múa tay ở đây!”

"Sao hả? Nói trúng chỗ đau của ông rồi à?", Mục Hàn lộ ra vẻ khinh thường: "Nói thật, chỉ với một tỷ cỏn con, Mục Hàn tôi đây còn chưa thèm để mắt tới đâu”.

"Nếu tôi thật sự muốn nhận hối lộ, e rằng số tiền tôi muốn cho dù các ông bị phá sản cũng không chi ra được đâu!"

"Tôi khuyên hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông nên từ bỏ ý định đó đi”.

Nói xong, Mục Hàn liền xuống xe.

“Đồ khốn kiếp!”, Chúc Sơn hét sau lưng Mục Hàn: “Thằng nhóc kia, tôi biết lai lịch của cậu, đừng có giả bộ thanh cao với tôi. Đắc tội với hiệp hội kinh doanh chúng tôi thì cậu sẽ phải tự gánh chịu hậu quả đó!”

Chúc Sơn tức giận quay trở lại hiệp hội thương mại tỉnh.

“Thế nào rồi?”, Đường Dần hỏi.

“Chẳng thế nào cả”, Chúc Sơn vẫn chưa bình tĩnh lại được, ông ta tức giận nói: “Thằng nhóc này thật hống hách, cứ luôn miệng nói hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng ta là một ổ chuột, khuấy đảo nồi cháo của tỉnh!”

“Cái gì?”, Chu Bân sửng sốt: “Thằng nhóc này thật sự đã nói như vậy?”

“Lẽ nào tôi lại nói dối ông chắc”, Chúc Sơn trợn mắt tức giận nói: “Tôi thật không hiểu, thằng nhóc này lấy đâu ra tự tin mà dám chống đối với hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng ta chứ?”

“Tôi đoán, thằng nhóc đó chỉ là tuổi trẻ lỗ mãng, vừa ra xã hội, không có bất kỳ kinh nghiệm giao tiếp nào”, Đường Dần nheo mắt, khẽ nói: “Người trẻ tuổi ấy mà, không nếm trải một số thất bại thì sẽ không thể trưởng thành được".

“Anh cả, ông định làm gì?”, Chúc Sơn nghe thế thì vội hỏi.

“Mềm không được, đương nhiên phải cứng rồi”, Đường Dần nói: “Đã tra ra được địa chỉ của thằng nhóc đó chưa?”

"Đã tra ra rồi. Nó nằm trong một khu nhà cũ nát ở ngoại ô thành phố", Chúc Sơn gật đầu và nói: "Anh cả, ông muốn sắp xếp như thế nào? Chúng tôi sẵn sàng làm theo chỉ thị”.

“Như thế này”, Đường Dần vời tay ra hiệu cho cả hai.

Chúc Sơn và Chu Bân ngay lập tức ghé tai qua.

Sau khi Đường Dần thì thào to nhỏ một hồi, Chúc Sơn và Chu Bân đều đồng thời giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng: "Anh cả, vẫn là ông cả có thủ đoạn hay ho!"

Sau khi Mục Hàn xuống xe, anh phát hiện ra Chúc Sơn đã cử người theo dõi anh.

Để ngăn những người này tìm thấy địa chỉ của mình gây ra những rắc rối không cần thiết cho Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn đã không về nhà.

Thay vào đó, anh đã đến khu nhà chiến khu.

Nhiều đội đặc chủng tinh nhuệ từ các vùng chiến khu khác nhau vẫn còn ở đó, tiếp nhận sự hướng dẫn của tứ đại chiến thần.

Ngày hôm sau.

Bên ngoài khuôn viên chiến khu, năm chiếc máy ủi chạy đến và động cơ của chúng kêu ầm ĩ.

Còn có một gã béo chỉ huy vài người viết rất nhiều chữ “phá dỡ” trên tường của khuôn viên chiến khu.

Sau đó, ông ta chỉ thị cho năm người lái xe ủi: "Bắt đầu công việc!"

Kết quả là năm chiếc máy ủi khởi động cùng một lúc.

Bức tường bên ngoài trực tiếp bị đánh sập, bức tường đập xuống đất, khói dày đặc bốc ra.

“Đẩy hay lắm!”, gã đàn ông mập mạp đang nhảy nhót phấn khích.

"Chuyện gì vậy?"

Trong khuôn viên chiến khu, Mục Hàn vừa mới thức dậy.

Vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Ông chủ, tôi ra ngoài xem một chút”, Hoàng Điểu vội nói.

"Không", Mục Hàn khoát tay, mặt đanh lại nói: "Tôi tự mình đi xem".

Mục Hàn ra khỏi nhà và thấy bức tường bên ngoài bị sập, khói dày đặc bốc lên.

Năm chiếc xe ủi cùng tiến trong tư thế tiếp tục tiến lên.

“Các người làm gì vậy?”, Mục Hàn đột nhiên tức giận: “Có biết đây là nơi nào không?”

“Biết chứ, chỉ là một khu nhà đổ nát thôi mà”, gã béo tai to nói: “Có điều, chỗ này đã bị chúng tôi trưng dụng, chúng tôi chuẩn bị xây dựng lại nó”.

“Bị các người trưng dụng?”, Mục Hàn cười khẩy: “Các người có tư cách gì mà trưng dụng?”

“Tôi có tư cách hay không, không cần giải thích với anh”, gã béo khịt mũi ra lệnh cho năm tài xế xe ủi: “Tiếp tục cho tôi!”

“Khoan đã!”, Mục Hàn ngăn một trong những chiếc xe ủi đất lại và nói một cách sắc bén: “Tôi xem ai dám!”

Năm người lái máy ủi bỗng do dự.

Dù sao cũng là một người còn sống sờ sờ dừng lại trước mặt họ.

Nếu thực sự đâm chết người ta, họ sẽ phải ngồi tù.

"Còn ngẩn ra đó làm gì?", gã béo nói: "Mấy người thật sự cho rằng anh ta không sợ chết sao? Tôi nói cho mấy người biết, chỉ cần mấy người cứ ủi tiếp, thằng nhóc này chắc chắn sẽ chạy ngay”.

"Cho dù mấy người thực sự có lỡ tay mà đâm chết thằng nhóc này thì cũng không sao. Tôi sẽ bồi thường, hơn nữa tôi cũng sẽ lo lót quan hệ để các ông không phải ngồi tù”.

“Thật hết sức hống hách!”, Mục Hàn sau khi nghe gã béo nói vậy liền nổi giận.

Anh đi thẳng đến trước một trong những chiếc máy ủi với vẻ mặt trầm lặng.

Một cú đấm dữ dội phát ra.

Nắm đấm gió ầm ầm.

Khiến chiếc máy ủi này biến dạng.

Bốn chiếc lốp lần lượt phát ra tiếng thủng.

Người lái xe ủi bị văng ra ngoài.

Không nhìn thấy người đâu nữa.

Bốn người lái xe ủi khác nhìn thấy vậy chợt cảm thấy kinh sợ.

Họ vội vàng nhảy ra khỏi xe ủi đất và nhanh chóng tìm đường tháo thân.

Gã béo tai to kia còn kinh ngạc hơn.

Miệng hắn há to đủ để nhét vừa một quả táo, nhưng hắn không nói nên lời: “Việc việc việc này…”

Với một nắm đấm bằng xương bằng thịt, một chiếc xe ủi đất làm bằng thép bị biến dạng. Anh ta có còn là một con người hay không?

Gã béo tai to bất giác thụt lùi.

Hắn loạng choạng và ngã xuống đất.

Còn đám đàn em đã sớm giống như chim muông cầm thú chạy tán loạn khắp nơi.

Gã béo tai to bò lăn bò càng trên mặt đất, chỉ sợ lỡ chạy chậm cũng sẽ bị cú đấm của Mục Hàn làm cho biến dạng.

Nhìn bức tường của khu nhà bị lật đổ, vẻ mặt Hoàng Điểu đanh lại nói với Mục Hàn: "Ông chủ, tôi sẽ điều tra ngay xem ai đã làm việc đó?"

“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Tôi đã biết là ai làm rồi”.

"Nhóm người này vì vụ lợi mà điên cuồng. Ngay cả cách này cũng dùng. Tôi phải dọn sạch bọn cặn bã này mới được".

Lúc này, cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Thống đốc.

Xét cho cùng, họ đều là những nhà kinh tế lớn ở tỉnh này, nếu quan chức chính quyền tỉnh chủ trì thì năm trăm tỷ nhân dân tệ cuối cùng sẽ rơi vào tay đám cặn bã của hiệp hội kinh doanh tỉnh, để mặc cho bọn chúng kiếm chác.

Giống như tập đoàn Chu Thức nuốt mất một trăm tỷ tệ của Tưởng Đỉnh Thiên cũng chính là tình cảnh như vậy.