ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 554: Buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc bắt đầu



Lúc này Mục Hàn trở thành “món hàng” được săn đón.

Thấy vậy Hà Linh vội nói: “Thôi đi! Anh họ người ta tìm bạn gái thì cũng tìm người như tôi, ngực tấn công mông phòng thủ”.

Cơ thể vòng nào ra vòng đó vẫn là điều mà Hà Linh tự tin nhất về cơ thể của mình.

Nhưng Đổng Thanh Thanh không hề yếu thế: “Không chừng anh họ người ta lại thích mấy em nhỏ nhắn xinh xắn, ngoan ngoãn như tôi thì sao!”

Sở Chiêu Quân đau đầu nói: “Các cậu nghĩ gì vậy, mình chỉ muốn nói là anh họ của mình đã có vợ rồi”.

“Hả? Có vợ rồi à?”, Hà Linh và Đổng Thanh Thanh tỏ ra khá thất vọng.

Nhưng hai người lại đồng thanh nói: “Thế khi nào anh cậu ly hôn?”

“Không ly hôn cũng được”, Hà Linh ngỏ ý: “Mình sẵn lòng làm vợ bé của anh họ cậu”.

“Mình cũng sẵn lòng!”, Đổng Thanh Thanh không chịu yếu thế.

“Trời ạ!”, Sở Chiêu Quân thật sự cạn lời: “Các cậu điên rồi sao?”

Phải biết rằng mặc dù Hà Linh và Đổng Thanh Thanh không so được với Sở Chiêu Quân nhưng cũng là con nhà giàu, người theo đuổi các cô ấy ở trong trường có thể xếp đến đầu đường.

Nhưng hai người thà làm vợ bé của Mục Hàn đủ để thấy đám người hội con ông cháu cha ở Đông Hải của Mộ Dung Phương quỳ xuống trước mặt Mục Hàn đã gây nên cú đả kích thị giác cực lớn.

Dù sao trong mắt đám người trẻ nhà giàu ở Đông Hải, đám người hội con ông cháu cha của Mộ Dung Phương cũng là thần tượng của họ.

Sở Chiêu Quân đanh mặt nói: “Các cậu từ bỏ hy vọng đi”.

Sở Chiêu Quân biết rõ Mục Hàn yêu Lâm Nhã Hiên thế nào.



Cho nên Sở Chiêu Quân nghĩ dù Hà Linh và Đổng Thanh Thanh muốn có làm vợ bé của Mục Hàn cũng chẳng có bất kỳ cơ hội nào.

Sau khi bảo người đưa Trương Phong đi, Mộ Dung Phương lại kính cẩn nói: “Chủ nhân, nếu không còn chuyện gì khác, bọn tôi không làm phiền anh uống rượu nữa”.

Mục Hàn gật đầu nói: “Đi chơi trò của các anh đi!”

Trên đường trở về từ quán bar Thị Dã, Hà Linh và Đổng Thanh Thanh lén hỏi số điện thoại của Mục Hàn nhưng không thành công, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

“Anh Mục Hàn, não của hai đứa bạn này của em hơi có vấn đề, anh đừng để ý”, Sở Chiêu Quân hơi ngượng ngùng nói.

“Ha ha!”, Mục Hàn bật cười nói: “Ngược lại anh thấy mấy cô bé rất có cá tính, gặp được người mình thích thì cứ theo đuổi, rất tốt mà. Chỉ tiếc họ không phải là gu của anh!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Chiêu Quân không khỏi nở nụ cười.

“Có điều, đến đây uống vài ly rượu, quả thật anh đã tỉnh hơn nhiều rồi”, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân: “Cảm ơn em, Chiêu Quân!”

Sở Chiêu Quân khẽ cong môi, nhớ đến chuyện vừa rồi ở bar Thị Dã định hỏi anh nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Thôi bỏ đi, thân phận của anh Mục Hàn không phải là điều mà mình có thể nghe ngóng.

Đến lúc nên biết tự nhiên sẽ được biết thôi.

Mục Hàn và Sở Chiêu Quân về nhà họ Sở ở Đông Hải thì lại đụng phải đám người Sở Nhậm Hành.

Rõ ràng là họ đang đợi mình.

Mục Hàn bình thản nói: “Các ông còn chuyện gì sao?”

“Mục Hàn, tôi từng nghĩ mặc dù tôi không thừa nhận cậu là cháu ngoại của nhà họ Sở ở Đông Hải, nhưng dù sao cậu cũng có một nửa dòng máu của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

Sở Nhậm Hành nói: “Nhưng xuất thân thấp hèn của cậu và những việc khó coi trong quá khứ quả thật sỉ nhục danh tiếng của nhà họ Sở ở Đông Hải”.



Mục Hàn nhún vai nói: “Cho nên?”

“Cho nên sau khi bàn bạc, mọi người đã thống nhất đưa ra một quyết định với cậu”, Sở Nhậm Hành nói tiếp: “Đó là bọn tôi định nhốt cậu ở nhà họ Sở ở Đông Hải, không bao giờ được bước chân ra khỏi ngoài nửa bước”.

“Nhưng cậu yên tâm, cậu vẫn có thể ăn ngon ngủ yên ở nhà họ Sở, chúng tôi tuyệt đối sẽ đảm bảo cuộc sống đầy đủ cho cậu giống các cậu chủ nhà họ Sở khác”.

“Gia chủ, tại sao mọi người lại phải làm vậy?”, Sở Chiêu Quân nghe vậy lập tức hỏi: “Mục đích của mọi người là gì?”

“Để anh nói”, Mục Hàn cười nói: “Mục đích của họ rất đơn giản, họ muốn anh không còn tồn tại trong xã hội”.

“Chỉ cần anh bị nhốt lại, không tiếp xúc với bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài trong một thời gian dài, dù bên ngoài biết nhà họ Sở ở Đông Hải có một đứa cháu ngoại như anh, nhưng vì họ không có cảm giác tồn tại về anh, dần dần họ sẽ quên mất anh”.

“Cuối cùng bên ngoài sẽ quên đi việc nhà họ Sở ở Đông Hải còn có một đứa cháu ngoại là anh”.

“Đúng không gia chủ?”

“Thằng nhóc cậu khá thông minh đấy”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Xem như cậu thức thời, nếu cậu đã biết mục đích của bọn tôi thì ngoan ngoãn nghe lời đi”.

“Dù sao có một đứa con hoang như cậu vẫn là nỗi nhục của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Ha ha ha ha ha!”

Nghe xong, Mục Hàn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sau khi các khách mời ổn định chỗ ngồi xong, Sở Chí Minh dẫn Mục Hàn đến hội trường, đi đến vị trí cuối cùng gần góc tường nói: “Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng nói gì hết, cũng không cần làm gì cả”.

“Nếu gây thêm rắc rối gì phá hỏng buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc thì chúng tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt!”.

- -----------------