ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 151: Cái tật khoác lác vẫn chưa thay đổi được



Sau khi đi vào nhà hàng Walking On The Cloud, Lâm Nhã Hiên thấy một tấm thảm đỏ trải từ cửa đến bàn ăn bên kia.

Năm người phục vụ cầm hoa đứng hai bên thảm đỏ.

“Chúc mừng sinh nhật cô Lâm!”

Lúc Lâm Nhã Hiên bước lên tấm thảm đỏ, nhân viên phục vụ cúi chào chín mươi độ đồng thanh nói.

Ngoài mấy người Mục Hàn, cả nhà hàng Walking On The Cloud không có lấy một người khách.

Lâm Nhã Hiên bước trên thảm đỏ, cô có cảm giác như mình là ngôi sao giải trí nổi tiếng thu hút vô số ánh mắt của đám đông.

Khi Lâm Nhã Hiên đi đến cuối thảm đỏ, đứng trước bàn ăn có vị trí tốt nhất bên cạnh cửa sổ sát đất trong suốt thì âm nhạc bỗng vang lên: “Happy Birthday to you!”

Trên sân khấu có một nghệ sĩ piano mặc bộ đồ đuôi tôm đang đệm đàn.

Lúc này Mục Hàn vỗ tay.

Tiếng pháo hoa lập tức vang lên bên ngoài cửa sổ kính sát đất.

Dù là ban ngày nhưng pháo hoa đủ loại sắc rực rỡ vẫn thắp sáng bầu trời rất đẹp.

Sau khi những chùm pháo hoa bùng nổ trên bầu trời tạo thành hàng chữ: Nhã Hiên, sinh nhật vui vẻ!

Giờ khắc này cả thành phố Sở Bắc đều có thể nhìn thấy hàng chữ trên bầu trời này.

“Oa! Anh rể lãng mạn quá!”

Tư Đồ Doãn Nhi ngưỡng mộ không thôi.

Ngay cả Lâm Thù Nhi thường ngày hay bắt bẻ cũng bất ngờ trước sự sắp đặt của Mục Hàn.

Mục Hàn búng tay một cái.

Một người phục vụ ôm một bó 999 đóa hoa hồng đi về phía Mục Hàn.

Mục Hàn giơ tay nhận lấy hoa rồi tặng cho Lâm Nhã Hiên, yêu chiều nói: “Vợ à, sinh nhật vui vẻ nhé!”

“Hả, cái này?”, Lâm Nhã Hiên rất cảm động giơ tay nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn anh, Mục Hàn!”

Bất kỳ cô gái nào dù đã kết hôn cũng đều khao khát sự lãng mạn từ tận đáy lòng.

Lâm Nhã Hiên cũng không phải ngoại lệ.

Mọi thứ hôm nay Mục Hàn chuẩn bị đã thỏa mãn mọi ý nghĩ lãng mạn của Lâm Nhã Hiên.

So với những gì Mục Hàn làm thì Bạch Cảnh Văn không thể so sánh kịp.

Bạch Cảnh Văn cảm thấy thật mất mặt cũng vô cùng tò mò, dù là thế lực của nhà họ Tần thì cũng không có tư cách bao trọn cả nhà hàng Walking On The Cloud. Thế nên hắn đã âm thầm điều tra Mục Hàn.

Hắn là người của gia tộc hạng nhất ở Sở Bắc nên muốn biết được thông tin của Mục Hàn là điều rất dễ dàng.

Tất nhiên Bạch Cảnh Văn sẽ không tra ra được thân phận Điện Chủ Điện Long Vương của Mục Hàn.

Chẳng mấy chốc Bạch Cảnh Văn đã điều tra ra được chút thông tin, hắn khinh thường nói: “Tôi còn đang nghĩ sao một tên ở rể bám váy phụ nữ như Mục Hàn lại có thể bao trọn cả nhà hàng Walking On The Cloud thì ra cậu chủ nhà hàng này là bạn của Lâm Thù Nhi, bây giờ cậu ta còn đang theo đuổi Lâm Thù Nhi nữa!”

“Hóa ra là vậy!”, vừa nghe nói thế, ông Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Mục Hàn có thể tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Nhã Hiên ở đây là nhờ Lâm Thù Nhi!”

Trương Hạo và Tần Phiêu đều tỏ vẻ khinh thường.

Ngay cả Tần Lệ cũng thấy chán ghét.

Lâm Thù Nhi hậm hực nói: “Anh rể, tôi rất hiểu tâm trạng muốn tổ chức sinh nhật cho chị gái tôi của anh, nhưng sau này anh đừng lấy tôi ra làm giao dịch như vậy được không?”

Lâm Thù Nhi rất tức giận.

Quả nhiên mình đoán không sai, Mục Hàn và Sở Phong đã đạt được một thỏa thuận nào đó.

Thấy mấy người này mỉa mai Mục Hàn như vậy, Tư Đồ Doãn Nhi hơi kích động muốn giải thích cho Mục Hàn nhưng lại bị ánh mắt Mục Hàn ngăn lại.

“Nếu đã là sinh nhật thì sao lại thiếu quà được”, Bạch Cảnh Văn vừa phản kích lại một trận, đắc ý nói: “Tôi đã chuẩn bị cho Nhã Hiên một món quà rất tinh xảo!”

Dứt lời, Bạch Cảnh Văn lấy ra một chiếc hộp nhung xinh đẹp.

Mở nắp ra, bên trong là một sợi dây chuyền tinh xảo lấp lánh.

“Đó là sợi dây chuyền Giọt Nước Mắt Maupassant phiên bản giới hạn nhân dịp kỷ niệm của Cartier!”, Tần Phiêu lập tức nhận ra nó, kinh ngạc nói: “Cả thế giới chỉ có giới hạn mười nghìn sợi dây chuyền, giá cũng rất đắt! Chỉ có gia tộc hạng nhất mới có thể mua được!”

“Là phụ nữ nếu có thể đeo được sợi dây chuyền này, cho dù chỉ đeo có một ngày thì cho tôi sống ít đi mười năm cũng được!”

Tần Phiêu nói như vậy, Bạch Cảnh Văn càng đắc ý.

“Nào, Nhã Hiên, tôi đeo cho cô!”, Bạch Cảnh Văn nhân cơ hội này muốn kéo gần khoảng cách với Lâm Nhã Hiên.

“Không, không!”, Lâm Nhã Hiên vội xua tay: “Anh Bạch, sợi dây chuyền này quá quý giá tôi không thể nhận nó”.

“Khụ khụ!”, Mục Hàn cũng đúng lúc giả vờ ho khan, lạnh lùng nói: “Anh Bạch, anh xem tôi không tồn tại à?”

“Ồ! Thật ngại quá, suýt nữa thì quên còn chồng của Nhã Hiên ở đây! Đúng rồi, hôm nay vợ anh tổ chức sinh nhật, không biết anh chuẩn bị gì cho cô ấy?”

Bạch Cảnh Văn cố tình chọc ngoáy Mục Hàn.

“Quà của tôi không tiện mang theo bên mình”, Mục Hàn thản nhiên nói.

Tuy rằng sợi dây chuyền Giọt Nước Mắt Maupassant cũng rất quý giá đủ để thấy để theo đuổi được Lâm Nhã Hiên, Bạch Cảnh Văn đã hy sinh rất nhiều tiền bạc và tâm trí nhưng so với sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile thì nó không đáng để nhắc đến.

Chỉ là một sợi dây chuyền Giọt Nước Mắt Maupassant, Mục Hàn không để tâm lắm.

“Là không tiện hay là không chuẩn bị?”, sau khi tra ra được ngọn nguồn việc đặt bàn ở Walking On The Cloud, Bạch Cảnh Văn không sợ Mục Hàn nữa, hắn càng nắm lấy cơ hội đả kích anh: “Hay là anh thấy Giọt Nước Mắt Maupassant của tôi nên thấy hổ thẹn khi không vung tay được như tôi chứ gì?”

“Không sao, anh cứ lấy ra đi!”, Bạch Cảnh Văn nheo mắt nói: “Dù sao cũng là một chút tâm ý của anh, mọi người sẽ không cười nhạo anh đâu!”

“Tôi mua biệt thự Hoàng Đình số 1 làm quà sinh nhật”, thấy Lâm Nhã Hiên có vẻ mong đợi, Mục Hàn đành đáp lời.

“Biệt thự Hoàng Đình số 1?”

“Ha ha ha!”

Bạch Cảnh Văn cười đau cả bụng.

Ông bà Bạch cũng không khỏi lắc đầu.

“Mục Hàn, cậu quá đáng lắm rồi!”, Trương Hạo tức giận nói: “Cậu suốt ngày ba hoa khoác lác ở nhà họ Tần thì thôi đi, giờ còn khoác lác trước mặt người ngoài nữa. Biệt thự Hoàng Đình số 1 là nơi nào chứ, là nơi cậu muốn mua là có thể mua sao?”

“Đúng thế!”, Tần Phiêu cũng chỉ trích Tần Lệ: “Tiểu Lệ, em xem con rể tốt của em đi, ở nhà họ Tần mấy ngày nay rồi mà cái tật nói khoác vẫn không sửa được! So với cậu Bạch thì đúng là một trời một vực!”

Tần Phiêu nói như vậy, Tần Lệ càng chán ghét Mục Hàn hơn.

Bà ta chỉ mong có thể lập tức làm thủ tục ly hôn cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên cũng lắc đầu thở dài.

Sao mình lại gả cho một người đàn ông không biết cầu tiến gì hết vậy?

“Ai nói anh rể nói khoác?”, lúc này Tư Đồ Doãn Nhi lấy lại công bằng cho Mục Hàn: “Tôi có thể làm chứng anh rể đã mua căn biệt thự Hoàng Đình số 1 làm quà sinh nhật tặng cho chị Lâm!”

“Lúc đó cô đi mua cùng anh ta à?”, Bạch Cảnh Văn cười khẩy.

“Đúng vậy, tôi đi với anh ấy”, Tư Đồ Doãn Nhi đáp.