Đi Trong Sương Mù

Chương 60: Anh đổ máu rồi



Anh đổ máu rồi

Hai phút sau, đồng sự đi vệ sinh trở lại.

Cảnh sát đứng gác còn lại nói: "Về rồi à!"

Mấy giây qua đi nhưng không thấy người kia đáp lại, cảnh sát đứng gác nghi ngờ, quay đầu lại.

"Phập!" một tiếng rất nhỏ vang lên, một liều thuốc mê được tiêm vào cổ cảnh sát đứng gác. Lập tức, cả người vị cảnh sát này cứng đờ, đầu óc mơ hồ, không kịp phát ra bất kì âm thanh gì.

"Cảnh sát" vừa quay lại vô cảm để tên cớm kia ngã gục trên đất. Người này nghiêng người đứng trước cửa, nhìn qua cửa kính phòng bệnh.

Người nằm trên giường bệnh đang đeo một chiếc mặt nạ ô xy. Từ ngoài cửa kính nhìn vào, hoàn toàn không thấy rõ mặt bệnh nhân. "Cảnh sát" nghĩ nghĩ, vươn tay đi găng màu đen, chậm rãi vặn cửa phòng bệnh.

Cót két!

Sa Bình Triết nằm trên giường bệnh, nhắm hai mắt vờ hôn mê. Nghe tiếng cửa phòng mở ra rất khẽ, tim ông đột nhiên nhảy lên thình thịch.

Có người đi vào phòng bệnh, đang từng bước lại gần chỗ ông!

Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân ngày càng tới gần quả thật khiến người khác thấy hãi hùng khiếp vía.

Mí mắt Sa Bình Triết giật mạnh. Ông không hề do dự, ấn thiết bị cảnh báo trên tay. Cùng lúc đó, sát thủ kia giơ súng lên, nhằm vào người bệnh trên giường, bóp cò.

Đoàng!

Tiếng cảnh báo và tiếng súng gần như vang lên cùng lúc. Không gian phòng bệnh nhất thời trở nên ồn ào. Nếu không phải Sa Bình Triết có chuẩn bị từ trước, sớm xoay người lăn xuống giường, chỉ sợ viên đạn này đã xuyên qua bụng ông!

Trong phút chốc, mồ hôi lạnh trên cả người Sa Bình Triết túa ra. Chỉ chậm nửa giây, cả người ông đã lạnh ngắt. Nhưng căn bản cũng không kịp thấy sợ hãi, ông lập tức đứng dậy, so chiêu với tội phạm giết người kia.

Sa Bình Triết không nghĩ người đến sẽ trực tiếp dùng súng. So với ám sát không một tiếng động, bắn chết rõ ràng không phải lựa chọn tốt. Nhưng trước mắt, ông không có thời gian tự hỏi nhiều như vậy....

Sát thủ kia thấy rõ mặt "Phùng Nham Ngũ", nghe tiếng chuông cảnh báo trong phòng bệnh, nháy mắt biết đây rõ ràng là một cái bẫy. Gương mặt độc ác, hung hãn của người này lập tức trở nên vặn vẹo. Khoảng cách gần thế này không còn thích hợp cho việc nổ súng. Sát thủ rút ra một con dao ngắn, chém về hướng Sa Bình Triết.

Không khí bị con dao sắc nhọn cắt qua. Sa Bình Triết phản xạ có điều kiện trốn về sau nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn cắt qua quần áo ông, để lại một miệng vết thương đỏ tươi trên cánh tay.

Sa Bình Triết không lùi mà tiến, giơ tay mạnh mẽ tóm lấy một cổ tay sát thủ, giọng nổi giận, mắng: "Cả bệnh viện đều là cảnh sát. Mẹ nó, mày còn muốn chạy đi đâu?!"

Bản lĩnh cảnh sát cấp dưới của Lâm Tái Xuyên đều rất lợi hại. Dù sao cũng là một tay anh dìu dắt ra, ngoại trừ Tín Túc vừa đến.

Sa Bình Triết mặc dù lớn tuổi nhưng đã có kinh nghiệm vô số lần vào sinh ra tử trên chiến trường, đối mặt với tội phạm giết người hung ác cũng không hề sợ hãi. Ông gần như dùng bàn tay sức nặng ngàn cân bóp chặt cánh tay và đầu vai đối phương, nhấc người này lên rồi quăng một cái, ném đối phương xuống sàn nhà!

Vật nặng gần trăm cân rơi xuống đất, trong chớp mắt, cả sàn nhà đều rung lên!

Sa Bình Triết một tay giữ chặt lấy đối phương, lấy ra còng tay trên hông, định khóa sát thủ này vào giường bệnh. Đúng lúc này, tình huống phát sinh bất ngờ. Người đàn ông kia đột nhiên cong eo, dùng đầu đập mạnh vào đầu Sa Bình Triết. Đầu hai người va mạnh vào nhau, kêu "cộc" một tiếng trầm đục, vang dội.

"........." Sa Bình Triết cảm giác đầu ong lên, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, não như bị đụng hỏng.

Từ khi tiếng súng vang lên đến giờ chỉ chưa đầy mười giây. Người đàn ông giống như thú dữ bị vây vào bước đường cùng, gân xanh trên trán nổi lên, dùng toàn bộ sức lực đá mạnh vào Sa Bình Triết!

"Mẹ nó!"

Cả người Sa Bình Triết bay một đoạn, đập mạnh vào tường. Trong đầu, cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến ông không thể đứng lên.

Cảnh sát ẩn nấp trong bệnh viện từ bốn phương tám hướng vọt vào phòng bệnh. Người đàn ông kia nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập từ bên ngoài chuẩn bị lao vào phòng bệnh, không hề do dự, giơ tay bắn hai phát vào cửa kính, thả người nhảy từ tầng 13 xuống.



Giây tiếp theo, hai cảnh sát vọt vào phòng, thấy tình huống trong phòng bệnh, mặt lập tức đổi sắc, đỡ Sa Bình Triết lên: "Lão Sa! Anh không sao chứ?"

Chỉ trong vài giây, đầu Sa Bình Triết đã sưng một cục lớn, máu trên tay vẫn chảy ra ào ạt.

Sa Bình Triết cầm tay áo quấn quanh cánh tay, vừa uất ức, vừa giận dữ, nói: "Mẹ nó, không ai bảo tên này còn luyện món đầu sắt chứ!"

Một cảnh sát khác nhanh chân chạy đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua phía dưới, vẻ mặt cứng lại, nói trên kênh thông tin: "Người đã chạy khỏi phòng bệnh, báo bên đội trưởng Lâm chuẩn bị đi".

Sát thủ kia dĩ nhiên không có khả năng nhảy từ tầng 13 xuống. Người này dẫm lên ống thông gió bên ngoài tầng 11, bám vào vách tường, cả người nhẹ nhàng tụt xuống tầng 7, sau đó mở một cửa sổ phòng bệnh, nghiêng người đi vào.

Một người sống từ trên Trời rơi xuống khiến bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh bị dọa đến trợn mắt há mồm.

Mọi người chỉ thấy một cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào. Sau đó, vị cảnh sát này không nói câu nào, sải bước đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Mọi người trong phòng vẻ mặt dại ra một lúc lâu, sau đó mới nhìn nhau, sợ hãi nói: "Vừa mới vụt qua đây là... cảnh sát à?"

Người đàn ông tự hồ đã sớm quy hoạch đường thoát thân. Người này đến phòng thay quần áo, đổi một bộ áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế, đẩy xe dụng cụ chờ trước cửa thang máy. Lúc này, cửa thang máy tầng 7 đúng lúc mở ra.

*

* *

Người này mặt không đổi sắc, đi vào. Bên trong thang máy, mấy người nhà bệnh nhân đang bàn tán:

"Tiếng động trên tầng là gì vậy? Đột nhiên tôi nghe thấy hai tiếng đoàng đoàng"

"Tôi cũng nghe thấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì".

"Sao tôi nghe thấy giống tiếng súng".

"Sao có thể? Trong bệnh viện sao lại có tiếng súng được?"

Trong thang máy gần như không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào bên ngoài. Người đàn ông mặt vô cảm nghe mọi người nói chuyện, cúi đầu chỉnh lại khẩu trang, mắt nhìn chằm chằm số tầng trong thang máy đang giảm dần.

Người trong thang máy cũng hoàn toàn không hề biết bọn họ vừa ở trong một hoàn cảnh chật chội cùng một hung thủ giết người có mang theo súng. Chỉ có một đứa nhóc như thể nhận ra gì đó, co rụt bả vai.

Nửa phút sau, tất cả mọi người đều đi ra tầng một.

Tín Túc mặc một bộ đồ thể thao thường ngày, chân vắt chéo, ngồi trên ghế dài ở sảnh lớn, nhìn chằm chằm bóng dáng một người mặc blouse trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tới. Để tôi chờ thật lâu".

Hai đầu ngón tay cậu bắn ra một lưỡi dao lam sắc bén, mỏng manh, dài hẹp lao đi như có mắt, chính xác tránh đi dòng người, bay thẳng về phía người mặc áo blouse trắng kia...

Như thể có một luồng khí sắc nhọn vụt ngang qua, cắt đứt quai khẩu trang đeo trên mặt người đàn ông, để lại trên mặt người này một sợi tơ máu.

"Keng" một tiếng vang nhỏ, lưỡi dao lam rơi xuống mặt đất. Người đàn ông đột ngột dừng bước, lo lắng nhìn quanh bốn phía nhưng không nhìn thấy người vừa ra tay.

Trong lòng, dự cảm xấu đột nhiên dâng lên. Người này không hề do dự, nhanh chân bước ra phía bãi đỗ xe.

Trong bệnh viện giăng lưới kín mít nhưng ở bãi đỗ xe chỉ có một mình Lâm Tái Xuyên.

Nếu các đồng sự không bắt được nghi phạm trong phòng bệnh, vậy anh sẽ là lá bài quan trọng nhất, đứng ở chốt cuối cùng.

Kênh thông tin vang lên giọng Tín Túc: "Đội trưởng Lâm, tôi ở tầng một nhìn thấy người kia. Người này đi về phía bãi đỗ xe khu B".

"Nghe rõ".



Người đàn ông bước nhanh về phía trước, thường quay đầu nhìn lại xem có cảnh sát nào phát hiện ra tung tích của mình đang đuổi theo không. Nếu Phùng Nham Ngũ đã chết từ sớm thì cũng không cần dây dưa với cảnh sát, có thể lập tức về "báo cáo kết quả công tác" với tổ chức.

Đột nhiên, một nắm đấm lạnh băng, cứng rắn từ phía sau thân xe trước mặt xông ra. Con ngươi người đàn ông co lại, cả da đầu run lên, cả người ngả về phía sau. Nếu không phải người này phản ứng nhanh, nắm đấm này có thể đã đấm nát xương cổ.

Lâm Tái Xuyên thu tay, đi ra từ phía sau xe, nhìn chằm chằm sát thủ, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là đến".

Nhìn thấy mặt Lâm Tái Xuyên, ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên cay nghiệt, hung ác, giống phản ứng bản năng của dã thú đối mặt kẻ thù trong tự nhiên, người này rút súng bên hông, họng súng dí lên trán Lâm Tái Xuyên, không hề do dự, lập tức bóp cò!

Đoàng!

Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Tái Xuyên không lùi mà tiến lên một bước về phía trước, nâng cổ tay, đẩy họng súng đi. Khoảng cách kia chỉ vài centimét, sau nửa giây, viên đạn rít gào lao ra, vụt qua sợi tóc anh!

Người đàn ông nghiến chặt khớp hàm, "...."

Rất nhiều năm trước, người này đã giao thủ với Lâm Tái Xuyên, biết tên cớm đáng chết này có bao nhiêu khó chơi. Một phát súng không thành, người này không hề nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy. Thậm chí, thời gian quay đầu bắn thêm một phát súng cũng không có.

Người đàn ông chạy như điên ở bãi đỗ xe, ánh mắt âm trầm, hung ác. Chỉ cần lên được xe, hoặc phía trước có một con tin...

Nhưng Lâm Tái Xuyên ở phía sau nhanh chân tiến về phía trước, chân dẫm lên đầu xe bên cạnh lấy đà, xoay người nhảy lên. Trong thời gian rất ngắn, anh lập tức dán sát phía sau, như trên Trời giáng xuống, dùng hai chân từ phía sau kẹp lấy cổ người đàn ông.

Lúc Tín Túc đi tắt đến bãi đỗ xe, nhìn thấy chính là hình ảnh này.

Động tác kia có thể nói như làm xiếc trên không, từng hình ảnh như thể bị tua chậm, kéo dài. Cả người Lâm Tái Xuyên thoát khỏi sức hút của trái đất, uyển chuyển, nhẹ nhàng lấy đà nhảy lên, lại rơi xuống như sấm vang chớp giật, hai đùi trên không chính xác kẹp lấy cổ người kia, tạo thành một cái giá vững chắc. Sau đó, bằng một lực khủng bố giật mạnh xuống phía dưới, trực tiếp ném người đàn ông kia xuống mặt đất.

Cả mặt đất như hơi rung lên!

Mắt cá chân Lâm Tái Xuyên kẹp chặt, đầu gối áp xuống, đem người đàn ông nặng gần gấp đôi anh ngã ngồi trên mặt đất.

Tín Túc chỉ nghe rất nhiều người nói Lâm Tái Xuyên bản lĩnh rất lợi hại. Trong Cục Công an thành phố, không có một cảnh sát nào có thể đánh thắng anh. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy anh ra tay với người khác, cậu vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ.

Người này sao có thể dẫm lên thân xe, lấy đà tại chỗ, nhảy lên cao gần 3 mét?

Lại còn bay xa như vậy trong không trung?!

Đòn kia phải khó lắm mới không vặn gãy cổ sát thủ. Cổ người đàn ông như thể chết lặng, không hề có cảm giác gì. Đối phương gần như không hề nhúc nhích, tê liệt nằm trên mặt đất.

Lâm Tái Xuyên kéo hai tay đối phương ra phía sau, đầu gối cứng rắn để sau lưng người đàn ông, lấy ra còng tay bên hông, xích hai tay người này lại. Sau đó, lấy hết hung khí sắc nhọn và súng trên người đối phương, nhấc chân đá tới trước xe cảnh sát, một tay nhấc đối phương nhét vào sau xe.

Tín Túc xem náo nhiệt đủ, hai tay đút túi quần, không nhanh không chậm bước lại gần, từ cửa sổ xe liếc mắt nhìn người đàn ông kia, giọng đầy cảm thán: "Đúng là không dễ dàng. Cuối cùng cũng lưu lại được một người sống".

"Ừm".

Tín Túc chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Tái Xuyên, vẻ mặt đột nhiên khẽ thay đổi. Cậu giơ hai ngón tay xẹt qua cằm anh, ngón tay trắng nõn dính vết máu đỏ tươi. Cậu hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Lâm Tái Xuyên, anh đổ máu rồi".

Viên đạn bị tăng tốc đến nóng bỏng, hơi xẹt qua đỉnh đầu Lâm Tái Xuyên làm một nhúm tóc trên đầu bị đốt cháy không còn. Lúc này, máu từ miệng vết thương không ngừng rỉ ra, dọc theo xương hàm tinh xảo chảy xuống cằm rồi rơi xuống dưới.

Nghe Tín Túc nói, Lâm Tái Xuyên hơi sờ sờ đỉnh đầu, cũng không thấy đau, "Không sao..."

Tín Túc nói: "Để tôi xem một chút."

Lâm Tái Xuyên hơi cúi đầu trước mặt cậu. Tín Túc giơ tay, cẩn thận rẽ tóc trên đầu anh. Đúng là không nghiêm trọng, chỉ bị rách da một chút, bôi thuốc, hẳn ngày mai sẽ lành.

"Đội trưởng Lâm! Đội..."

Cảnh sát trong bệnh viện chạy hồng hộc đến bãi đỗ xe, nhìn thấy hình ảnh trước mặt, giọng đột nhiên im bặt...